Thu Đồng quay đầu theo bản năng, đồng thời nàng còn vô thức lui lại mấy bước, một hồi lâu sau nàng mới có thể khiến hai mắt của mình thích ứng hơn một chút, sau đó nàng phát hiện, thật ra tia sáng kia đến từ một chiếc xe gắn máy, thật ra đó là đèn xe gắn máy.
Đèn của xe gắn máy vẫn còn sáng, hiển nhiên moto cũng chưa tắt lửa, chẳng qua, lúc này, đèn xe không trực tiếp chiếu về phía Thu Đồng, cho nên Thu Đồng có thể nhìn rõ, có người đang ngồi trên xe máy. Lúc này, người này đang tháo mũ bảo hiểm xuống.
Dưới đèn xe chiếu rọi, Thu Đồng có thể nhìn rõ bộ dáng của người này, mà trong lòng nàng cũng lập tức dâng lên cảm giác bất an, đây là một nam nhân, nhưng hắn không phải Hạ Chí, mà là một nam nhân trung niên, một nam nhân trung niên dung mạo không có gì đặc biệt.
Trong đầu Thu Đồng bỗng xuất hiện một suy nghĩ, nhưng nàng còn chưa kịp hành động, một giọng nói lạnh lùng đã truyền vào trong tai nàng: "Thu Đồng tiểu thư, ta kiến nghị ngươi tốt nhất không nên động, bởi vì ta tin tưởng, trước khi ngươi chạy đến xe của mình, xe máy của ta có thể trực tiếp đụng ngươi rơi xuống núi!"
Lời uy hiếp không chút che giấu khiến Thu Đồng không thể không ngừng kế hoạch của mình, đúng là nàng định trở về xe, bởi vì dưới cái nhìn của nàng, vào xe an toàn hơn, mà nàng muốn lái xe đụng bay một chiếc moto cũng không phải chuyện quá khó khăn.
"Ngươi là ai?" Thu Đồng nhìn nam nhân trung niên trên xe gắn máy, giọng điệu lạnh băng, đối phương không chỉ quen biết nàng, hơn nữa rõ ràng còn lai giả bất thiện, đương nhiên nàng cũng không cần khách khí.
Mà lúc này Thu Đồng cũng cảm thấy nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc chiếc xe gắn máy này đã im hơi lặng tiếng theo đuôi nàng từ lúc nào?
"Ta là Quan Vân, tin tưởng Thu Đồng tiểu thư không biết cái tên này, nhưng ta nghĩ, ngươi nhất định biết Quan Vũ." Nam tử trung niên tự xưng Quan Vân vẫn hờ hững như cũ, "Thu Đồng tiểu thư, ngươi và bạn trai của ngươi đã quản một số chuyện không nên quản, ta tin tưởng ngươi cũng biết đó là chuyện gì."
"Ta cảm thấy ngươi tìm sai người, ngươi nên đi tìm Hạ Chí." Trong giọng nói lạnh băng của Thu Đồng còn có khinh bỉ rất rõ ràng, trên cơ bản nàng đã hiểu, người tên Quan Vân này không dám trực tiếp tìm Hạ Chí, vì vậy nên hắn ta mới tới tìm nàng.
"Thu Đồng, ngươi nghĩ ta không dám tìm Hạ Chí sao?" Quan Vân cười lạnh một tiếng, "Ta chỉ không tìm được hắn mà thôi, ta nghĩ, chỉ sợ người bạn trai ăn cơm mềm (1)của ngươi đã trốn đi."
(1) Có một vài ngôn ngữ mạng Trung Quốc rất thường gặp, t sẽ không dịch hẳn ra mà chú thích để mọi người làm quen dần nha. Ăn cơm mềm = bám váy phụ nữ, có nghĩa gần giống với tiểu bạch kiểm = tên mặt trắng = chỉ những người có gương mặt trắng trẻo đẹp trai, chuyên được nữ nhân bao nuôi…
"Hắn không phải người ăn cơm mềm, ta nghĩ hiểu biết của ngươi về hắn cũng quá ít." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, tuy nàng rất bất mãn với Hạ Chí, nhưng hiện tại khi Quan Vân nói Hạ Chí ăn cơm mềm, nàng lại không nhịn được phản bác, cho dù tên kia rất khốn nạn rất lưu manh rất thích tự mình quyết định, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy hắn chẳng dính dáng gì tới ba chữ ăn cơm mềm này, đúng không?
"Thu Đồng, ngươi nghĩ ta nói hắn ăn mềm cơm của ngươi sao?" Trong giọng nói của Quan Vân nhiều hơn một tia mỉa mai, "Trên thực tế, là ngươi biết quá ít về hắn, chẳng qua, hiện tại ta tới cũng không phải để giúp ngươi hiểu về hắn, ta rất không thích người khác quản chuyện của ta, cho nên, hiện tại ngươi nhất định phải trả giá thật nhiều!"
"Ngươi muốn làm gì?" Thu Đồng vừa hỏi vừa nhìn chung quanh, thật ra cuối cùng trong lòng nàng vẫn luôn có cảm giác, Hạ Chí sẽ đột nhiên xuất hiện, nhưng vấn đề là, hiện tại Hạ Chí còn chưa xuất hiện, nàng phải nghĩ biện pháp ứng phó. Dưới tình huống bất đắc dĩ, có lẽ nàng phải tự nghĩ biện pháp chạy trốn.
"Ta đã từng tin phụng một câu nói, quân tử báo thù mười năm không muộn, ta dùng tròn mười năm, rốt cục cũng báo được thù, nhưng kế hoạch báo thù hoàn mỹ của ta lại vì các ngươi mà bị ngăn trở, có chút tỳ vết!" Giọng điệu của Quan Vân càng thêm lạnh băng, "Mà ta cũng không phải quân tử, ta là tiểu nhân, tiểu nhân báo thù không chờ trời tối, cho nên hiện tại, Thu Đồng, ngươi đi chết đi, ai bảo trong lòng ta khó chịu, ta nhất định phải khiến hắn thương tâm cả đời!"
Đột nhiên xe máy phát ra một tiếng nổ thật to, đầu xe đột nhiên chuyển đổi, đèn xe chói lóa lại chiếu về phía Thu Đồng, sau đó, moto trực tiếp phóng về phía Thu Đồng.
Bản năng khiến Thu Đồng muốn tránh qua bên cạnh, nhưng đột nhiên dưới chân lại đạp phải thứ gì, thân thể nàng lập tức không bị khống chế ngã trên mặt đất, mà một giây sau, Thu Đồng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cả người nàng cũng lọt vào trong lòng một người.
"Đồng Đồng, rốt cục ta cũng hiểu thế nào gọi là một ngày không gặp như cách ba thu, ngươi xem, còn chưa đầy một ngày không gặp, ngươi vừa thấy ta đã nhào tới." Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai Thu Đồng, mà nghe được giọng nói này, vậy mà Thu Đồng lại không hề cảm thấy vô cùng vui mừng gì, bởi vì từ đầu đến cuối, trong tiềm thức nàng vẫn luôn cảm thấy Hạ Chí sẽ đột nhiên xuất hiện. Mà bây giờ, quả nhiên không ngoài dự liệu, gia hỏa này lại xuất hiện.
"Không phải ngươi muốn chờ tới bây giờ mới ra ngoài sao?" Thu Đồng đứng thẳng người, sau đó lại giãy khỏi vòng ôm của Hạ Chí, hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, "Lúc trước ngươi trốn đi đâu?"
"Đồng Đồng, nếu ta nói ban nãy ta đã xuống núi, chắc chắn ngươi sẽ không tin, cho nên ta sẽ không nói ban nãy ta đã xuống núi." Hạ Chí vẫn bày ra vẻ mặt xán lạn như cũ, "Đồng Đồng, là lỗi của ta, ta không nên không tin ngươi, ta nên sớm nghĩ tới chuyện ngươi nhất định sẽ tới đón ta."
"Ta không nên tới, thiếu chút nữa đã bị người đụng chết... A? Không đúng, Quan Vân kia đâu?" Rốt cục Thu Đồng cũng kịp phản ứng, hình như không thấy Quan Vân đâu nữa?