"Honey, nhìn xuống dưới." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
Thu Đồng vô thức nhìn về phía biển rộng, sau đó nàng liền ngẩn ngơ, bởi vì nàng nhìn thấy một tia sáng.
Đèn chiếc xe gắn máy vẫn còn đang sáng, vào lúc này, đương nhiên nó cũng giúp mục tiêu trở nên rõ ràng hơn, mặc dù không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng vẫn có thể thấy trên xe máy có người. Nói cách khác, Quan Vân và chiếc xe máy hắn ta cưỡi đã trực tiếp bay xuống núi?
"Sao lại thế này?" Thu Đồng rất khó hiểu, hiển nhiên Quan Vân muốn dùng xe máy đụng nàng, hơn nữa thật ra phía trước nàng còn có một khoản cách, đủ để hắn ta dừng xe, sao hắn ta có thể trực tiếp bay xuống núi?
"Ừm, Đồng Đồng, chắc chắn người này có bệnh." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Muốn tự sát cũng chẳng sao, nhưng chạy đi xa như vậy để tự sát, rõ ràng còn cưỡi xe máy đi tự sát, đây tuyệt đối là tên thần kinh."
Thu Đồng trừng Hạ Chí, nàng luôn có cảm giác một người bị bệnh thần kinh đang nói bản thân cảm thấy có một người khác bị bệnh thần kinh.
Đột nhiên đèn xe tắt hẳn, xe máy trực tiếp rơi vào trong biển, bởi vì cách quá xa, cộng thêm hiện tại lại là buổi tối, Thu Đồng cũng không thấy rõ tình huống cụ thể.
"Chúng ta có cần báo cảnh sát không?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.
"Ngươi có thể gọi điện thoại cho Hạ Mạt." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Ta sẽ không gọi điện thoại cho nàng."
Thu Đồng hơi do dự một chút, rốt cục vẫn lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Hạ Mạt.
Thu Đồng dùng gần ba phút mới có thể nói rõ một lần những chuyện đã xảy ra ở đây, sau đó, bên kia truyền đến một câu nói: "Ta biết rồi."
Tiếp theo, Hạ Mạt liền cúp điện thoại.
Thu Đồng lập tức cảm thấy buồn bực, quả nhiên người họ Hạ đều có bệnh!
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Qua một hồi thật lâu, Thu Đồng mới mở miệng lần nữa, "Có cần chờ vị Hạ cảnh quan kia của ngươi tới đây không?"
"Đồng Đồng, chúng ta qua đêm ngay trong núi đi." Hạ Chí nói xong cũng cảm khái, "Cái gọi là lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, ta nghĩ chắc chắn cảm giác sẽ không tệ."
"Một mình ngươi qua đêm trên núi đi!" Thu Đồng tức giận nói: "Hiện tại, mau báo số điện thoại di động của ngươi cho ta biết!"
"Đồng Đồng, điện thoại di động của ta còn chưa có sim." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Ngươi chỉ mua di động cho ta, cũng không mua sim."
Thu Đồng lại muốn mắng người, nhưng cuối cùng nàng lại chỉ hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí: "Ngươi theo ta trở về, ta lập tức đi mua sim điện thoại cho ngươi!"
Nói xong câu đó, Thu Đồng lại xoay người lên xe trước, nàng quyết định không đợi Hạ Mạt tới, cũng lười đào sâu nghiên cứu chuyện Quan Vân, cứ trở về trước rồi lại nói.
Thấy Hạ Chí còn đứng đó ngắm phong cảnh, Thu Đồng lại hô một câu: "Này, ngươi mau lên xe!"
"Đồng Đồng, thật ra qua đêm ở chỗ này cũng không tệ." Dường như Hạ Chí còn chưa muốn từ bỏ, "Sáng mai chúng ta còn có thể cùng xem mặt trời mọc đây."
"Mau lên xe!" Thu Đồng tức giận nói: "Ta còn muốn đi ăn tối!"
"Ah, là lỗi của ta." Hạ Chí lập tức mở cửa xe, ngồi vào vị trí bên cạnh Thu Đồng, "Đồng Đồng, ta sớm nên nghĩ đến chuyện ngươi sẽ vì ta mà không nuốt trôi cơm."
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, sau đó khởi động Lamborghini.
Rất nhanh xe đã được lái xuống núi, sau đó tiếp tục chạy về phía trường trung học phổ thông Minh Nhật. Thu Đồng phát hiện, hiện tại, dường như tố chất tâm lý của mình có phần tốt tới thái quá, không biết có phải là vì ở chung với Hạ Chí lâu rồi không, vừa rồi nàng thiếu chút nữa bị người đâm chết, thế mà hiện tại nàng lại không có chút cảm giác gì, cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào, tựa như chưa từng có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
"Này, ngươi có biết những lời Quan Vân nói với ta lúc mới rồi có ý gì không?" Thu Đồng mở miệng hỏi.
"Đồng Đồng, ta không nghe thấy những lời hắn nói với ngươi." Hạ Chí thuận miệng trả lời.
Thu Đồng lại tức giận, nàng cảm thấy Hạ Chí đang giả vờ, nhưng cuối cùng nàng vẫn dứt khoát thuật lại những lười Quan Vân đã nói với nàng, sau đó tiếp tục hỏi: "Hắn nói ngươi ăn cơm mềm, là có ý gì?"
"Đồng Đồng, chính là ta ăn mềm cơm của ngươi." Hạ Chí trả lời ngay.
"Rõ ràng hắn đã nói không phải!" Thu Đồng hừ một tiếng.
"À, hắn có bệnh thần kinh." Hạ Chí nói rất chân thành.
Thu Đồng lập tức cảm thấy không cách nào phản bác, bởi vì mặc kệ nàng phản bác thế nào, Hạ Chí cũng có thể dùng lấy lý do Quan Vân có bệnh thần kinh ra làm cớ.
"Biết ngay ta sẽ không thể hỏi được gì từ chỗ ngươi!" Thu Đồng thở phì phò nói, sau đó đạp cần ga, tăng tốc độ xe, nàng cũng không thích đua xe, chỉ là hiện tại nàng cảm thấy bụng càng ngày càng đói, tốt nhất nên nhanh chóng tìm một chỗ ăn cơm.
Nhưng mới vừa gia tốc không bao lâu, đột nhiên Thu Đồng lại phanh gấp, tiếng phanh xe có chút chói tai, nhưng Lamborghini vẫn có thể khó khăn dừng lại, chỉ thiếu một chút nữa, thiếu chút nữa xe đã đụng vào người.
Giữa đường có người đột nhiên nhảy ra, một nữ nhân tóc tai bù xù, mà khi Thu Đồng ngừng xe, nữ nhân này lập tức ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt.
Đó là một gương mặt không có chút máu, dưới đèn xe chiếu rọi, gương mặt càng có vẻ trắng bệch tới khủng bố. Lúc trước Thu Đồng thiếu chút nữa bị đâm chết cũng không kinh hoảng, thế nhưng lúc này nàng lại có cảm giác toàn thân nổi da gà, đây… đây không phải là gặp quỷ thật chứ?