"Phượng Hoàng còn chưa muốn người khác biết thực lực chân chính của ngươi hiện tại, Tôn Hầu Tử phát hiện ngươi vẫn cường đại như cũ, cho nên hắn ta đã chết, Tequila cũng phát hiện điểm này, nàng thiếu chút nữa cũng đã chết. Phượng Hoàng vẫn hy vọng tất cả địch nhân của ngươi đều tới tìm ngươi, mà ngươi cũng biết rõ điểm này, vì sao ngươi còn cố ý dung túng cho nàng?" Trong giọng nói lạnh như băng của Hạ Mạt có mùi vị chất vấn rất rõ ràng.
"Muộn như vậy ngươi còn tới tìm ta, không phải chỉ vì chút chuyện nhỏ này chứ?" Hạ Chí lười biếng nói.
"Ngươi có biết, có hai tấm hình đang được lưu truyền trong giới dị năng, một tấm trong đó là ngươi gặp phải Thập Tứ trên bãi cát, một tấm khác là Phượng Hoàng đốt chết Thập Tứ. Hiện tại mỗi người trong giới dị năng đều cho rằng sở dĩ ngươi dám xuất hiện một cách rêu rao như vậy, là vì Phượng Hoàng đang che chở cho ngươi. Ngươi có biết hiện tại có người còn nói ngươi đang ăn cơm mềm?" Trong giọng điệu của Hạ Mạt đã có bất mãn rất rõ ràng, "Ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi không biết Phượng Hoàng cố ý làm như vậy!"
"Thật ra, nếu như ngươi nói cho mọi người biết hiện tại ta rất lợi hại, ai cũng đánh không lại ta, ta cũng sẽ không để ý." Hạ Chí nói rất chân thành.
Ngáp một cái, Hạ Chí bày ra vẻ mặt mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ, sau đó tiếp tục nói: "Tốt rồi, ta biết ngươi tới đây không phải vì những chuyện nhỏ nhặt này, nói đi, rốt cục đêm nay ngươi đã gặp phải chuyện gì?"
"Ta tìm được Quan Vân trong biển, nhưng ta còn tìm được cả một người khác, là tên dị năng giả tự xưng Băng Hoàng kia." Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng, "Hắn ta đã chết."
"Con sâu trùng kia rốt cục cũng chết rồi." Hạ Chí lẩm bẩm, "Chẳng qua, đây chỉ là việc nhỏ, chỉ là một con trùng nhỏ chết đi mà thôi."
"Long Vương đã đi rồi, vào lúc hắn ta rời đi, Băng Hoàng còn sống, Thiết Thủ không phải đối thủ của Băng Hoàng, mà Phượng Hoàng giết người, cho tới bây giờ đều không lưu lại thi thể, cho nên Băng Hoàng là do người khác giết chết." Hạ Mạt lạnh lùng nói: "Quan trọng nhất là, ta phát hiện tàn dư của một số năng lượng đặc thù từ trên thi thể Băng Hoàng, chính là loại năng lượng ngươi đã đưa cho ta tối hôm qua!"
Dừng lại một chút, Hạ Mạt lại bổ sung: "Nhưng giữa hai loại năng lực này lại có điểm khác biệt, ta có thể xác định, hai loại năng lượng này không phải của cùng một người."
"Chỉ là chuyện này?" Hạ Chí có vẻ hơi thất vọng.
"Đây không phải việc nhỏ!" Hạ Mạt hơi bất mãn, "Loại năng lượng này rất kỳ quái, thoạt nhìn rất yếu, nhưng lại có thể phát huy ra công kích mạnh gấp mấy chục lần, thế giới này vốn không nên tồn tại năng lượng như vậy!"
"Thế giới vẫn đang không ngừng biến hóa." Hạ Chí lười biếng nói: "Khi ngươi nhàm chán có thể ra ngoài điều tra xem tới cùng là ai giết băng trùng, ta ngủ trước, ngày mai còn phải lên lớp đây."
Hạ Chí còn chưa nói xong đã lại lần nữa nằm xuống sofa, nhắm mắt lại, một bộ bắt đầu ngủ.
Trong phòng an tĩnh lại, Hạ Mạt cũng đột nhiên biến mất.
Mãi ba phút sau, Hạ Chí lại đột nhiên mở miệng: "Bên trong còn có giường, thật ra ngươi cũng có thể ngủ lại đây."
"Có bệnh." Hai chữ xuất hiện từ trong hư không, nhưng lại vẫn không thấy người như cũ, sau đó, không còn tiếng động gì truyền tới nữa.
Qua ba mươi giây, đột nhiên Hạ Chí ngồi dậy từ trên ghế sofa, đeo kính mắt, sau đó, xấp xỉ 10 phút sau, đột nhiên hắn biến mất khỏi phòng, sau đó, lại qua mười lăm phút sau, hắn lại một lần nữa trở lại ghế sofa, lấy mắt kính xuống, nhắm mắt lại, thoạt nhìn rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Ban đêm, Hạ Chí vẫn ngủ trên ghế sofa, không tiếp tục rời đi, tới sáu giờ sáng ngày tiếp theo, hắn như thường ngày xuất hiện trên sân vận động, Mạc Ngữ cũng vẫn chạy bộ như thường ngày, mà phân đội chạy bộ gồm bốn học sinh lớp thiên tài cũng vẫn chạy bộ theo Mạc Ngữ. Trên đường chạy cũng có những học sinh khác của trường trung học phổ thông Minh Nhật, thậm chí còn có lão sư tới luyện công buổi sáng.
Trần Kỳ lại một lần nữa ngáp dài xuất hiện, lại một lần nữa đến muộn, sau đó, hắn ta lại ngồi lên xà kép, mà Quan Tiểu Nguyệt cũng xuất hiện, lại trở thành người giám sát Trần Kỳ.
"Quan Tiểu Nguyệt, ngươi không cảm thấy Hạ lão sư đang lười biếng sao?" Đợi khi Mạc Ngữ và Hạ Chí đều rời đi rồi, Trần Kỳ ngồi trên thanh song song tiếp tục nói chuyện phiếm với Quan Tiểu Nguyệt.
"Nói nhảm, đương nhiên là lười biếng rồi." Lúc này Quan Tiểu Nguyệt vẫn còn đang đứng trung bình tấn.
"Ôi, hay là chúng ta cũng âm thầm làm biếng một chút đi?" Trần Kỳ ngáp một hơi, "Ta thật sự rất buồn ngủ."
"Ngươi lười biếng đi, dù sao thì ta cũng sẽ không lười biếng." Quan Tiểu Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, "Khi ngươi ngủ, ta sẽ đánh ngươi."
Trần Kỳ lập tức cạn lời, hiển nhiên kế hoạch lười biếng đã thất bại.
Buổi sáng này, ngoại trừ học sinh lớp thiên tài và lớp củi mục, toàn bộ học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật cùng học một tiết thể dục, từ khối mười đến khối mười hai, tất cả học sinh lại một lần nữa bắt đầu phân chia lớp thể dục. Đương nhiên, thật ra việc phân chia này đều căn cứ theo sự lựa chọn của học sinh, mà cuối cùng, nhân số lớp bóng đá và lớp bóng rổ có vẻ tương đối nhiều, lớp bóng chuyền và lớp điền kinh nhiều thứ hai, thể thao và bơi lội là ít nhất. Thật ra, lúc đầu có rất nhiều người muốn học bơi, chỉ có điều hiện tại trường học còn chưa có hồ bơi.
Tuy phạm vi chọn lựa cũng không được rộng như học sinh lớp thiên tài, lão sư cũng không phải Hạ Chí, nhưng thật ra trên tổng thể, mọi người vẫn cảm thấy rất hài lòng. Dù sao thì sáu giáo viên thể dục mới tới cũng có thể tính là không tệ, mặc dù trên người đều có tật, nhưng bọn họ đều đã từng là người tiếng tăm lừng lẫy.