Hơn nữa, hiện tại bọn họ vẫn rất lợi hại như cũ. Mà đổi lại những trường học khác, việc có thể lựa chọn hạng mục thể dục bản thân mình cảm thấy hứng thú nhất để học là đãi ngộ mà chỉ có học sinh năng khiếu mới có được.
Mỗi học sinh đều biết, sở dĩ bọn hắn có thể học tiết thể dục như vậy tuyệt đối là vì Hạ Chí. Thứ nhất, chính Hạ Chí đã tìm được những giáo viên thể dục này đến, thứ hai, hiển nhiên, ý tưởng cho tiết thể dục này là bắt chước từ sáng ý giảng dạy lớp thiên tài của Hạ Chí. Chẳng qua, cũng có rất nhiều người cảm thấy buồn bực, hình như đám người lớp củi mục là những học sinh duy nhất không nhận được đãi ngộ này trong trường.
Thật ra đám học sinh lớp củi mục cũng có thắc mắc giống vậy, tiết cuối cùng buổi sáng hôm nay là tiết thể dục của lớp củi mục, mà trên sân vận động lại có một nam sinh nói ra thắc mắc của bản thân: "Hạ lão sư, vì sao chúng ta không thể học tiết thể dục như lớp thiên tài?"
"Bởi vì các ngươi không phải thiên tài." Câu trả lời của Hạ Chí rất dứt khoát.
"Hạ lão sư, không phải lớp thiên tài đã chọn xong hạng mục thể dục sao? Chúng ta có thể chọn những hạng mục thể dục mà bọn hắn đã chọn, như vậy cũng sẽ không lỡ nhiều thời gian của ngươi." Lại có học sinh nói.
"Các ngươi có biết cái gì gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng sao?" Hạ Chí thản nhiên nói: "Trên lý luận, nếu củi mục và thiên tài ở cùng nhau cũng có thể khiến củi mục trở nên thông minh hơn, nhưng trên thực tế, kết hợp này thường sẽ chỉ khiến đám thiên tài biến thành củi mục. Cho nên các ngươi không thể đi học chung với đám học sinh lớp thiên tài."
"Nhưng Mạc học chung với chúng ta mà có trở nên đần độn đâu." Có người nhỏ giọng thầm thì một câu.
"Đó là vì Mạc Ngữ là thiên tài trong thiên tài." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Huống chi, ta đã không để nàng đi học chung với các ngươi nữa."
Đám người trong lớp củi mục cảm thấy cạn lời, Hạ lão sư có thể đừng đả kích bọn hắn như vậy được không?
"Ai có thể nói cho ta biết, vì sao Lưu Năng không tới không?" Lúc này Hạ Chí mở miệng hỏi, đương nhiên Mạc Ngữ không có ở đây, nên Cao Tuấn và Ninh Hậu Húc cũng không đến, hiện tại chỉ có hai mươi sáu người.
"Hạ lão sư, hôm nay Lưu Năng vẫn luôn không đi học." Thiệu Phong trả lời ngay.
"Được rồi, trong số các ngươi, có người nào muốn biết đá bóng?" Lúc này Hạ Chí lại quét mắt nhìn mọi người, mở miệng hỏi.
"Ta!"
"Ta ta ta!"
Lập tức có không ít người nhấc tay, không chỉ có nam sinh, còn có nữ sinh.
"Ừm, vừa lúc, vừa vặn mười một người." Hạ Chí có chút thỏa mãn, sau đó hắn lại nhìn về phía mười lăm người còn lại, "Còn lại, các ngươi không biết đá bóng nhưng có hiểu quy tắc bóng đá hoặc bóng bầu dục không?"
"Hạ lão sư, ta biết quy tắc bóng đá, thế nhưng ta không hiểu bóng bầu dục."
"Ta biết bóng bầu dục, bóng đá cũng biết một chút."
"Hạ lão sư, ta đều biết!"
Lập tức lại có mấy người nhấc tay, Hạ Chí nhìn nhìn, sau đó chỉ chỉ vài người: "Tốt lắm, bốn người các ngươi làm huấn luận viên."
Mười một người còn lại bắt đầu cảm thấy khó hiểu, vậy bọn họ làm gì?
Những người khác cũng nghĩ mãi mà không thông, không phải bóng đá thì cũng là bóng bầu dục, rốt cuộc Hạ lão sư muốn làm gì?
"Tốt rồi, tiết học này rất đơn giản, hai đội các ngươi sẽ tiến hành đấu một trận, một đội biết đá bóng, một đội không biết đá bóng, đội biết đá bóng sử dụng quy tắc đá bóng, đội không biết đá bóng thì sử dụng quy tắc bóng bầu dục, cứ như vậy đi." Hạ Chí nói xong lời này, tất cả mọi người đều ngẩn người, như vậy cũng được?
Dừng lại một chút, Hạ Chí lại bổ sung một câu: "Còn phải thêm một quy tắc của ta, chính là nam sinh đối đầu với nam sinh, nữ sinh đối đầu với nữ sinh, mỗi đội các ngươi vừa vặn có ba nữ sinh, ngoại trừ thủ thành, nam sinh không thể ngăn cản thế tiến công của nữ sinh."
Lúc đầu lớp củi mục có chín nữ sinh, ngoại trừ Mạc Ngữ còn tám người, chẳng qua hiện tại đã có hai nữ sinh làm tài phán, cứ như vậy, dưới sự sắp xếp của Hạ Chí, một trận bóng kỳ lạ được bắt đầu.
Người biết đá bóng nhất định phải dùng chân để điều khiển bóng, mà đội không biết đá bóng lại trực tiếp dùng tay. Đến lúc này, thật ra đội biết đá bóng cũng không có ưu thế rõ ràng gì. Đương nhiên, đội không biết đá bóng cũng không khá hơn chút nào. Dù sao thì tình cảnh trên sân cũng tương đối hỗn loạn, tài phán cũng trở nên bận rộn hơn. Sau đó không bao lâu, ngay cả tài phán cũng hỗn loạn tưng bừng, bởi vì bốn tài phán có lý giải không giống nhau về quy tắc đá bóng, nói trắng ra là bọn hắn cũng không hiểu biết quá nhiều.
Vì thế, mỗi lần bọn hắn có xích mích, bọn hắn lại chạy đi tìm Hạ Chí, cứ như vậy, Hạ Chí thành trọng tài của đám tài phán. Sau cùng, dưới một tiết học, đội bóng đá lại có thể lấy tỉ số 3-2 chiến thắng đội bóng bầu dục!
Mà sau khi tiết học kết thúc, mọi người phát hiện loạn thì loạn, nhưng mọi người lại có thể chơi rất haiiiiiiii, vì thế, tới khi hết tiết còn có người hỏi: "Hạ lão sư, tiết tiếp theo chúng ta còn có thể tiếp tục đấu sao?"
"Chuyện của tiết tiếp theo, đợi tới tiết tiếp theo rồi lại nói." Hạ Chí cũng không cho mọi người một đáp án rõ ràng, "Hiện tại hết tiết."
Lưu lại những lời này, sau đó Hạ Chí lập tức đi về phía bên ngoài sân vận động, mà đúng lúc này, tiếng đài phát thanh vang lên trong vườn trường: "Hạ Chí lão sư, Hạ Chí lão sư, sau khi nghe tiếng phát thanh xin lập tức tới cổng trường, sau khi nghe thấy tiếng phát thanh xin lập tức tới cổng trường..."
Bước chân Hạ Chí hơi dừng lại một chút, sau đó, hắn lại đẩy nhanh bước tiến hơn, rất nhanh, hắn đã đi tới cổng trường học. Mà ở cổng trường, ngoại trừ người què, vậy mà Thu Đồng cũng đang ở đây, trên mặt đất còn có một người đang nằm, một người thoạt nhìn không rõ sống chết.