"Sao ngươi lại tắt di động?" Thấy Hạ Chí, Thu Đồng cũng có chút căm tức, gia hỏa này quá khinh người, trước đây có nói thế nào hắn cũng không chịu tự mua di động, đợi nàng mua di động cho hắn rồi, hắn lại có thể không mua sim điện thoại, sau đó lại nàng mua sim điện thoại cho hắn, nhưng tên hỗn đản này lại có thể không mở máy! Kết quả ban nãy nàng có chuyện tìm hắn, gọi điện thoại cho hắn nhưng vẫn không cách nào gọi được!
"Tắt điện thoại sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên, sau đó hắn móc một chiếc điện thoại di động từ trên người ra, "Đúng là tắt thật, à, hẳn là hết pin."
"Ta nghĩ nếu ngày mai ta còn không gọi điện thoại cho ngươi được, ta sẽ đập nát di động của ngươi!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó chuyển lời, "Tạm thời không nói chuyện này, đó là học sinh trong lớp ngươi đúng không?"
Thu Đồng nhìn nam sinh trên mặt đất, tiếp tục nói: "Hắn ta đã hôn mê, hẳn là bị thương rất nặng, ta đã gọi xe cứu thương."
"Hắn ta là Lưu Năng, Lưu gia." Thật ra Hạ Chí đã sớm nhìn thấy Lưu Năng, nhìn Lưu Năng sưng mặt sưng mũi hôn mê trên mặt đất, ánh mắt Hạ Chí lóe lên một tia hàn ý, "Hắn ta bị đánh gãy một chân."
"Hắn ta thành vậy là do người Lưu gia làm?" Thu Đồng lập tức hiểu được, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một chút tức giận, "Thật quá mức!"
"Là ta đã đánh giá cao bọn hắn, ta vốn tưởng chí ít bọn hắn cũng sẽ kiên trì nguyên tắc từ trước tới nay." Giọng điệu của Hạ Chí có vẻ có chút thản nhiên, "Đồng Đồng, ngươi thông báo cho Cao Nhân, để hắn ta theo xe cứu thương đưa Lưu Năng đến bệnh viện."
"Ngươi chuẩn bị làm gì?" Thu Đồng đã đoán được rất có thể Hạ Chí muốn tới gây sự với Lưu gia.
"Ta phải đi lên lớp cho một số người." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Dù sao thì ta cũng là lão sư đây."
"Ngươi đừng khiến chuyện trở nên lớn quá mức." Thu Đồng cũng không ngăn cản Hạ Chí, bởi vì nàng biết mình vốn không cách nào ngăn cản hắn.
"Đồng Đồng, ta chỉ dạy một tiết thể dục mà thôi." Hạ Chí nói rất chân thành.
Đương nhiên Thu Đồng không tin, chẳng qua nàng cũng không hỏi lại, mà gọi điện thoại báo cho Cao Nhân tới đây. Mà khi Cao Nhân tới cổng trường học, vừa lúc xe cứu thương cũng chạy tới, sau đó, Cao Nhân liền lên xe cứu thương đưa Lưu Năng tới bệnh viện.
"Ngươi còn chưa đi sao?" Lúc này, Thu Đồng không nhịn được nói với Hạ Chí, rõ ràng, chuyện tên gia hỏa này chưa chịu rời đi khiến nàng cảm thấy không được bình thường lắm.
"Đồng Đồng, ta còn đang chờ học sinh của ta đây." Hạ Chí mỉm cười, "À, bọn hắn đã đến."
Thu Đồng không tự chủ được quay đầu, lập tức thấy hai học sinh một nam một nữ đang đi về phía bên này.
"Hạ lão sư." Nam sinh đi nhanh hơn một chút, tới trước mặt Hạ Chí trước.
Nam sinh này rất cao, xấp xỉ 1m8, vóc người tương đối khỏe mạnh, dung mạo không tính là quá đẹp trai nhưng trên mặt lại góc cạnh rõ ràng, có vẻ thành thục không giống học sinh bình thường, còn có chút khí khái nam nhân.
"Hạ lão sư." Nữ sinh cũng rất nhanh đã bước tới, nữ sinh này cũng tương đối cao, chừng một mét bảy, gương mặt cũng có thể tính là xinh đẹp, vóc người cũng tương đối cân xứng.
Mà hai học sinh này cũng chỉ lên tiếng chào hỏi Hạ Chí, sau đó không lên tiếng nữa, trên mặt bọn họ cũng đều không có vẻ mặt gì đặc biệt, khiến người ta có cảm giác bọn hắn đều không thích nói chuyện với người khác.
"Các ngươi đều ăn cơm rồi chứ?" Hạ Chí nhìn về phía hai người, mở miệng hỏi.
"Đã ăn." Lần này, hai người gần như đồng thời trả lời.
"Rất tốt, cả hai người các ngươi đều không thích con người lắm, ngược lại càng thích động vật hơn, cho nên hai người các ngươi đều lựa chọn cưỡi ngựa. Đối với các ngươi, đây cũng có thể tính là một lựa chọn tốt." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, "Bởi vì tạm thời trường học chúng ta còn chưa có khu học cưỡi ngựa, cho nên buổi trưa hôm nay, ta sẽ dẫn các ngươi tới nơi khác để học."
Quay đầu nhìn về phía Thu Đồng, Hạ Chí cười xán lạn: "Đồng Đồng, ta đi trước, không cần nhớ ta, buổi tối ta chắc chắn sẽ về."
Không đợi Thu Đồng nói gì, Hạ Chí đã xoay người rời đi, mà hai học sinh kia cũng rất tự giác đuổi theo. Thấy ba người lên xe taxi, cuối cùng Thu Đồng cũng phục hồi tinh thần lại, nhưng nàng lại càng mơ hồ, chẳng lẽ gia hỏa này không định đi gây sự với Lưu gia mà chỉ đi dạy thật sao?
"Không nghĩ tới thật sự có người chọn học cưỡi ngựa." Đối với chuyện này, Thu Đồng cũng cảm thấy kinh ngạc, thật ra nàng không biết đám học sinh lớp thiên tài lựa chọn hạng mục thể dục nào, nhưng hiện tại xem ra, gia hỏa Hạ Chí này thật sự muốn xây khu học cưỡi ngựa thật. Đương nhiên, bởi vì có Trần Thiên Thành, Thu Đồng đã không cần phải lo lắng tới vấn đề tiền nong nữa.
Chẳng qua, xây khu cưỡi ngựa trong trường học, nghĩ thế nào cũng thấy không quá thích hợp, đúng không?
Thu Đồng nhanh chóng suy nghĩ, nàng cảm thấy, trực tiếp tới vùng ngoại thành mua một mảnh đất xây khu cưỡi ngựa sẽ thích hợp hơn, bình thường không dùng để dạy học còn có thể buôn bán đây, hoặc cũng có thể trực tiếp mua một khu cưỡi ngựa cũng được.
"Dường như còn phải mua mấy chiếc xe cho trường học." Thu Đồng lại phát hiện ra vấn đề. Hiện tại gia hỏa Hạ Chí thích dẫn theo học sinh đi học khắp nơi, đương nhiên không thể để bọn họ mỗi lần đi học đều bắt taxi hoặc mấy phương tiện giao thông công cộng rồi tàu điện ngầm… Hơn nữa, rất nhanh, đội bóng rổ của trường cũng phải ra ngoài thi đấu, nói không chừng sau này còn có những hoạt động khác. Hiển nhiên, nếu mỗi lần cần lại đi taxi sẽ càng có lời hơn, nhưng Thu Đồng cảm thấy, vẫn nên mua mấy chiếc xe cho trường học sẽ hợp lý hơn.