Trong lúc Thu Đồng trù tính việc mua xe cho trường học, Hạ Chí đã dẫn theo hai học sinh ngồi taxi suốt nửa giờ mới tới địa điểm.
Phía trước là một trang viên to lớn, thoạt nhìn có chút cổ xưa, chiếm diện tích cũng tương đối lớn, lấy vị trí hiện tại của mấy người Hạ Chí, căn bản không cách nào nhìn thấu toàn cảnh trang viên.
"Một trang viên chỉ xây không tới mười năm căn nhà, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn cố ý biến thành dáng vẻ như có lịch sử hơn trăm năm, rốt cuộc bọn họ nghĩ thế nào không biết." Hạ Chí lẩm bẩm.
"Bệnh tâm thần." Nữ sinh sau lưng Hạ Chí đột nhiên nói ra những lời này.
"Đáp đúng, cho mười điểm." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Tốt rồi, chúng ta sẽ bắt đầu học, thật ra trong thành phố Thanh Cảng cũng không thiếu khu cưỡi ngựa, chẳng qua số người nuôi ngựa trong nhà lại không nhiều lắm, vừa vặn ở đây có nuôi hai con ngựa, một con ngựa đỏ, một con ngựa trắng. Ừm, hiện tại cho các ngươi một cơ hội lựa chọn... Quên đi, vẫn không nên để các ngươi chọn thì hơn, ta quyết định thay các ngươi."
Nhìn về phía nam sinh, Hạ Chí tiếp tục nói: "Nhân trung Lữ Bố mã trung xích thố, Trương Hiểu Vũ, ngựa đỏ thuộc về ngươi."
"Được." Thoạt nhìn, nam sinh tên Trương Hiểu Vũ rất hài lòng.
"Diệp Trân Trân, con ngựa trắng thuộc về ngươi." Hạ Chí nhìn về phía nữ sinh, "Cưỡi ngựa trắng không nhất định phải là vương tử, cũng có thể là công chúa."
"Được." Diệp Trân Trân cũng gật đầu đồng ý.
"Trương Hiểu Vũ, ngươi lớn lên trong núi, chẳng qua, hẳn ngươi chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, nhưng khi còn bé ngươi thường xuyên cưỡi trâu rồi đúng không?" Hạ Chí lại mở miệng nói.
"Đúng vậy, Hạ lão sư, khi còn bé ta có thể cưỡi trâu trèo đèo lội suối mà không rớt xuống, ta tin tưởng ta cũng có thể cưỡi ngựa." Hiếm khi Trương Hiểu Vũ một lúc nói được nhiều lời như vậy, mà thoạt nhìn hắn ta cũng có chút tự tin.
"Diệp Trân Trân, ta biết ngươi đã từng cưỡi ngựa, chẳng qua, ngươi chỉ cưỡi ngựa chơi chơi ở các khu du lịch." Hạ Chí nhìn về phía Diệp Trân Trân, "Đợi lát nữa, con ngựa ngươi sắp cưỡi cũng không phải ngựa đã thuần phục, cho nên, tốt nhất là ngươi nên có chuẩn bị tâm lý."
"Hạ lão sư, ta đã chuẩn bị xong." Diệp Trân Trân cũng bày ra vẻ mặt rất có lòng tin.
"Rất tốt, hiện tại, ngựa tới." Hạ Chí vừa mới dứt lời, hai tiếng ngựa hí đã truyền đến từ phía trước.
Thật ra cổng lớn của trang viên còn đang đóng, trước cổng còn có người trông coi, nhưng nương theo hai tiếng ngựa hí này, hai cái bóng một đỏ một trắng đột nhiên đụng vỡ cổng lớn từ bên trong, sau đó vọt về phía mấy người Hạ Chí.
Thật ra ba người Hạ Chí, Trương Hiểu Vũ và Diệp Trân Trân cách cổng chừng mấy chục mét, mà hiện tại cả ba người đều có thể thấy rất rõ ràng, hai cái bóng này chính là hai con ngựa, ngựa đỏ thần tuấn, ngựa trắng xinh đẹp, Trương Hiểu Vũ và Diệp Trân Trân gần như vừa liếc mắt đã thích ngựa của mình. Nhưng vấn đề bây giờ là bọn hắn cũng đều phát hiện, dường như hai con ngựa này đang bị mất khống chế.
Hai con ngựa như thấy mục tiêu, trực tiếp chạy về phía ba người, khiến người ta cảm thấy khí thế hung hãn, thoạt nhìn Trương Hiểu Vũ có thể tính là trấn định, nhưng Diệp Trân Trân lại muốn lui về phía sau theo bản năng.
"Muốn phục tùng một con ngựa, đầu tiên, ngươi không thể sợ nó." Lúc này, giọng nói của Hạ Chí lại vang lên bên tai Diệp Trân Trân, Diệp Trân Trân lập tức dừng bước.
Hai con ngựa gần như cùng lúc lao đến, đột nhiên Hạ Chí vươn tay, đồng thời bắt được dây cương của hai con ngựa, hai con ngựa đồng thời ngửa đầu hí dài, thế nhưng chúng không cách nào thoát khỏi, mà thấy một màn như vậy, đương nhiên Trương Hiểu Vũ và Diệp Trân Trân cũng lập tức yên lòng, trong lòng đều không tự giác được mà cảm thấy ngưỡng mộ Hạ Chí. Hạ lão sư này đúng là không gì không làm được.
"Tốt rồi, cùng lên ngựa đi." Hạ Chí mở miệng nói.
Trương Hiểu Vũ và Diệp Trân Trân đều không do dự, phân biệt ngồi lên lưng ngựa, thoạt nhìn cả hai người đều có chút hưng phấn, hiển nhiên, hai người bọn họ thật sự thích cưỡi ngựa.
"Nhớ kỹ, các ngươi phải làm hai chuyện, chuyện thứ nhất cũng là chuyện quan trọng nhất, đó chính là không nên ngã khỏi lưng ngựa." Hạ Chí nhìn về phía hai người trên lưng ngựa, "Hai tay phải nắm chặt dây cương, hai chân cũng phải kẹp chặt bụng ngựa, trước khi các ngươi có thể khống chế ngựa, các ngươi chỉ cần làm chuyện này cho tốt, bất kể thế nào cũng không nên ngã xuống."
"Đã biết, Hạ lão sư." Hai người cùng trả lời.
"Rất tốt, khi các ngươi có thể khống chế ngựa rồi, các ngươi bắt đầu làm chuyện thứ hai, đó chính là đừng để ngựa rời khỏi trang viên này." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, sau đó hai tay cùng giật giây cương một cái, tiếp theo hắn buông giây cương ra, đồng thời còn vỗ một cái lên mông ngựa.
Ngựa đỏ ngựa trắng cùng hí dài một tiếng, cùng chuyển hướng, nhanh chóng chạy về phía trong trang viên.
"A!" Diệp Trân Trân kinh hô một tiếng, thân thể đột nhiên ngửa ra sau, thiếu chút nữa đã rớt xuống, nhưng nàng lập tức kịp phản ứng, nắm chặt dây cương, cả người nằm sấp trên lưng ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, tùy ý để ngựa trắng chạy như điên trong trang viên.
Đột nhiên một người xuất hiện trước mặt ngựa, muốn nói điều gì, nhưng người này trực tiếp bị ngựa trắng húc ngã, mà hắn ta vừa đứng lên, ngựa đỏ đã lại húc ngã hắn ta. Sau một tiếng kêu thảm, người này ngất đi.
Hai con ngựa tiếp tục chạy như điên trong trang viên, Hạ Chí chậm rãi đi về phía cổng chính, đồng thời lẩm bẩm: "Đây đúng là nơi dạy cưỡi ngựa tốt."
Kít!
Tiếng xe thắng gấp truyền đến từ phía sau Hạ Chí, một chiếc Porsche bỗng đậu bên cạnh Hạ Chí, sau đó, Hạ Chí lập tức nghe được giọng nói có chút phẫn nộ: "Họ Hạ kia, ngươi tới Lưu gia chúng ta làm gì? Lưu gia chúng ta không chào đón ngươi!"