Người trên Porsche là một nữ nhân, nữ nhân này Hạ Chí đã từng gặp, chính là đại biểu tỷ của Quan Tiểu Nguyệt Lưu Phương Phương, mà hiện tại thoạt nhìn Lưu Phương Phương có chút tiều tụy. Kể cũng bình thường, một danh viện ngày thường vẫn sống trong nhung lụa, lại bị nhốt hai đêm trong cục cảnh sát, tới mãi bây giờ mới được thả ra, không tiều tụy mới là lạ.
Lúc ở cục cảnh sát Lưu Phương Phương đã muốn nổi nóng, thế nhưng trước ả, mỗi người nổi nóng với Hạ Mạt đều bị Hạ Mạt nhốt lại, Lưu Phương Phương chỉ có thể nhịn. Mà sau khi ả về tới nhà, thấy Hạ Chí xuất hiện ở cửa nhà ả, ả lại càng thêm tức giận. Dưới cái nhìn của ả, Hạ Chí chính là đầu sỏ gây nên hết thảy, nếu không phải Hạ Chí quấy rối, ả vốn sẽ không bị giam lại.
"Ta không cần Lưu gia các ngươi hoan nghênh." Hạ Chí lại ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, tiếp tục không chút hoang mang đi về phía trước, "Chỉ cần ta muốn đến là có thể đến."
"Hạ Chí, ngươi đứng lại đó cho ta!" Lưu Phương Phương la lớn.
Đáng tiếc, Hạ Chí không để ý tới ả, tiếp tục đi lên phía trước.
Lại một chiếc xe ngừng lại bên cạnh Porsche, một nam nhân trẻ tuổi cũng có chút tiều tụy thò đầu ra từ cửa sổ xe: "Tỷ, sao vậy?"
"Tên hỗn đản Hạ Chí kia đến nhà chúng ta!" Lưu Phương Phương nghiến răng nghiến lợi.
"Gì? Tên khốn kiếp kia ở đâu?" Nam nhân trẻ tuổi lập tức bày ra vẻ mặt cắn răng nghiến lợi, với tư cách là đệ đệ của Lưu Phương Phương, tên gia hỏa này đã từng tới cục cảnh sát có ý đồ bảo lãnh cho tỷ tỷ mình ra, cuối cùng cũng bị nhốt hai đêm, hiện tại hắn ta cũng hận Hạ Chí đến nghiến răng.
"Chính là người ngay phía trước." Lưu Phương Phương lấy tay chỉ một cái.
"Hai người các ngươi mau, tàn nhẫn chỉnh tên khốn kiếp kia cho lão tử!" Nam nhân trẻ tuổi lập tức hạ mệnh lệnh, mà trong xe của hắn ta cũng lập tức có hai đại hán đi ra.
"Ngăn hắn lại cho ta!" Lưu Phương Phương cũng đồng thời hô lên với người trước mặt, nơi cổng còn có người trông coi đây.
Lúc này Hạ Chí mới vừa đi tới cổng chính của Lưu gia, lúc đầu cổng chính có hai người trông coi, chỉ có điều một người trong đó đã bị ngựa đụng hôn mê, mà người còn lại nghe được tiếng hô to của Lưu Phương Phương cũng lập tức hành động, có ý đồ ngăn cản Hạ Chí.
Một tiếng ngựa hí truyền đến, trong lúc nhất thời này người vô thức dừng bước lại, sau đó, hắn ta lại vội vàng lui về phía sau, bởi vì hắn ta thấy một con ngựa trắng đang vọt về phía bên này.
Trương Hiểu Vũ cưỡi ngựa đỏ đã chạy vào bên trong, dù sao cũng là từng có kinh nghiệm cưỡi trâu, thỉnh thoảng Trương Hiểu Vũ còn có thể khống chế phương hướng của ngựa đỏ một chút, nhưng Diệp Trân Trân lại không làm được bất kỳ chuyện gì, hiện tại nàng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế bản thân mình không ngã xuống khỏi lưng ngựa. Kết quả là con ngựa trắng của nàng còn đang xoay quanh mảnh đất trống bên cạnh cổng chính.
Con ngựa trắng bỗng lao nhanh qua từ phía bên cạnh người nọ, người nọ thầm kêu một tiếng may mắn, sau đó hắn ta phát hiện Hạ Chí đã đi vào trong, chẳng qua, hai đại hán vừa xuống xe kia cũng đã lao đến.
"Cẩn thận ngựa!" Đúng lúc này, người nọ không nhịn được hô to một câu, bởi vì hắn ta phát hiện, con ngựa trắng kia lại vòng trở lại rồi.
"A!"
"A!"
Tiếng rên và tiếng kêu thảm thiết gần như phát ra cùng một lúc, con ngựa trắng giương chân, đá ngã một tên đại hán, tiếp theo nó lại đánh ngã một tên đại hán khác, lại tiếp theo nữa, nó vọt về phía người giữ cửa, lần này, vận may của người giữ cửa đã hao sạch, cũng bị nó đá một cái nặng nề, té trên mặt đất.
Mà con ngựa này còn chưa dừng lại như vậy, rất nhanh nó lại dạo một vòng, lần này, ba người gần như cùng phát ra một tiếng kêu thảm, bởi vì lần này, móng ngựa trực tiếp giẫm lên trên người bọn họ!
"Tỷ, con ngựa kia điên rồi sao?" Rốt cục đệ đệ Lưu Phương Phương cũng phát hiện tình huống có chút không đúng.
"Hình như là vậy." Rốt cục Lưu Phương Phương cũng phát hiện tình huống có điểm không đúng.
"Đều là ngựa nát do Truy Phong mua được, trước đó phụ thân cái gì cũng tùy ý Truy Phong, hiện tại Truy Phong đã vào bệnh viện tâm thần, không cần để ý đến hắn ta nữa!" Đệ đệ Lưu Phương Phương bày ra vẻ mặt khó chịu, "Lão tử lái xe đụng chết con ngựa nát này đi!"
Thật ra đệ đệ Lưu Phương Phương rất giống Lưu Phương Phương, tên lại càng khá giống nhau, hắn ta tên Lưu Phương, mà giờ khắc này, Lưu Phương lập tức khởi động xe của mình, đạp chân ga, gia tốc phóng về phía cửa lớn!
"Lưu Phương, ngươi cẩn thận..." Đột nhiên Lưu Phương Phương cảm thấy tốc độ xe của Lưu Phương quá nhanh, không nhịn được hô một câu, sau đó, nàng còn chưa hô xong đã nghe được một tiếng nổ tung, xe vừa lái vào cửa, cũng không đụng trúng con ngựa trắng mà nặng nề đụng lên tảng đá lớn ngay bên cạnh.
Lưu Phương Phương vội vàng xuống xe chạy nhanh tới, muốn kiểm tra tình huống của Lưu Phương, nhưng nàng còn chưa đi đến bên cạnh xe, một luồng lực lượng khổng lồ đã húc bay nàng, sau đó, Lưu Phương Phương cũng hôn mê.
"Hạ lão sư, hình như ngựa của ta đã đập trúng rất nhiều người..." Trên lưng ngựa, lúc này Diệp Trân Trân mới hơi bất an hô một câu, thật ra nàng vốn không biết rốt cuộc con ngựa trắng của mình đã đụng phải ai, chỉ là nàng nghe được mấy tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa còn thấy có người ngã xuống.
"Diệp Trân Trân, lo lắng cho chính bản thân ngươi là được, nếu ngươi ngã xuống từ trên lưng ngựa, rất có thể cũng sẽ bị ngựa giẫm lên người." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
"À, đã biết... A..." Diệp Trân Trân lại kinh hô một tiếng, con ngựa trắng đột nhiên không còn chạy xoay quanh nữa, mà là vọt vào bên trong.
Diệp Trân Trân cũng không dám phân tâm thêm, nàng nắm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt, sợ mình ngã xuống, hiện tại con ngựa trắng này chạy rất nhanh, hậu quả nếu nàng rớt xuống cũng có thể tưởng tượng được, không nói tới chuyện có thể bị ngựa giẫm lên, chỉ riêng việc ngã xuống đã có thể khiến nàng ngã chết.