Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 372 - Chương 372: Hai Cánh Tay Đều Gãy (2)

Chưa xác định
Chương 372: Hai cánh tay đều gãy (2)

Lúc này, Lưu gia cũng đã gà bay chó chạy, hai con liệt mã mất khống chế đấu đá lung tung trong trang viên, chỉ một hồi như vậy đã có không ít người và đồ vật bị đụng ngã đụng hư, thậm chí còn có đống phòng ở bị đụng ngã!

Ngược lại không phải là vì công trình nhà ở này quá tệ hại, mà do trong trang viên to lớn của Lưu gia, phần lớn kiến trúc chủ yếu được xây dựng từ vật liệu là gỗ và trúc, có lẽ bọn hắn cảm thấy xây như vậy sẽ càng lộ ra phong cách cổ xưa, nhưng như vậy cũng dẫn đến những phòng ốc này không thể chịu được chấn động. Mà hai thớt liệt mã lại càng như đã bị chuốc thuốc kích thích, tốc độ và lực lượng kia không chút thua kém một chiếc xe thể thao chạy với tốc độ cực cao!

"Nhanh ngăn cản ngựa!"

"Nhanh!"

"A, bình hoa của ta!"

"Chết tiệt, chòi hóng mát của ta!"

"Ngựa của ai đây?"

Vô số người Lưu gia đang kêu hét sợ hãi, thậm chí cứ một hồi lại có người bị ngựa đụng ngã xuống đất. Đám vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của Lưu gia sôi nổi xuất động, nhưng rất đáng tiếc, cho dù bọn hắn tới tay không hay dùng công cụ, thậm chí ngay cả súng gây mê cũng được mang ra, nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn không cách nào khống chế hai con ngựa kia, hai con ngựa này như bật hack, một bộ phải triệt để san bằng Lưu gia.

"Gặp quỷ rồi, ngựa này được tạo thành từ cái gì vậy? Ngay cả nhà xây từ xi măng cốt thép cũng bị đụng ngã, vậy mà ngựa còn không bị sao!"

"Ai biết được, ngựa này là do tên bệnh thần kinh Truy Phong kia mua được!"

"Chẳng trách, hơn phân nửa ngựa này đã được cải tạo gen!"

"A, cẩn thận... Ách!"

Lại một người gục xuống, nhưng vào lúc này, đám người hốt hoảng lại nghe được một giọng nói.

"Trương Hiểu Vũ, ngươi làm rất tốt, trên cơ bản ngươi đã có thể ngồi vững trên lưng ngựa, hiện tại ngươi có thể thử khống chế phương hướng, chỉ cần không rời khỏi trang viên là được." Giọng nói rất bình tĩnh, không lớn, nhưng lại truyền rõ vào trong tai mỗi người, "Diệp Trân Trân, hai tay ngươi phải nắm thật chặt, không cần quan tâm ngựa đụng phải thứ gì, ngươi vẫn phải nỗ lực không để mình ngã xuống."

Đám người Lưu gia còn chưa tỉnh hồn theo tiếng nhìn lại, sau đó, rốt cục bọn hắn cũng thấy được Hạ Chí.

"Hạ Chí, là ngươi?" Một giọng nói phẫn nộ truyền đến, người này chính là Lưu Chấn đã bị Hạ Chí chôn dưới bãi cát trước đó, "Đây đều do ngươi đang giở trò quỷ đúng không?"

"A?" Thấy Lưu Chấn, Hạ Chí bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, "Vậy mà ngươi không cần tới bệnh viện tâm thần với Truy Phong? Hắn ta vì giúp ngươi mà biến mình thành bệnh nhân tâm thần, thế mà ngươi lại có thể không đi cùng hắn ta?"

Không đợi Lưu Chấn trả lời, Hạ Chí lại tiếp tục nói: "Chẳng qua cũng đúng, ngay cả em họ ngươi ngươi cũng có thể đánh gãy chân, sao ngươi có thể quan tâm tới một người ngoài đây?"

"Ngươi là Hạ Chí?" Một giọng nói trầm thấp truyền đến, nói chuyện là một nam nhân trung niên, "Hạ Chí, chúng ta biết lai lịch của ngươi, hiện tại ta nói cho ngươi biết, Lưu gia chúng ta không sợ ngươi... A!"

Nam nhân trung niên còn chưa dứt lời, một cái bóng trắng đã bay qua người hắn ta, sau đó, hắn ta lập tức ngã trên mặt đất, cái bóng trắng lại chính là ngựa trắng mà Diệp Trân Trân cưỡi, nó trực tiếp giẫm lên thân thể nam nhân trung niên này.

"Thật ra ta thực sự không rõ vì sao các ngươi lại có địch ý lớn với ta như vậy, bởi vì thật ra hiện tại rõ là ta đang giúp các ngươi." Hạ Chí lắc đầu cảm khái, "Xem, Lưu gia các ngươi có hai con ngựa mất khống chế, ta còn cố ý để hai học sinh của ta đến thuần phục hai con ngựa này, mặc dù hiện tại còn chưa thành công, nhưng ta tin tưởng, qua thêm nửa giờ nữa, hai con ngựa này sẽ bị tuần phục."

Còn qua thêm nửa giờ nữa?

Nếu thêm nửa giờ nữa, toàn bộ Lưu gia sẽ bị san bằng thật sự!

"Hạ Chí, ngươi cảm thấy ngươi dùng phương thức này là có thể khiến bản thân có thể nằm ngoài chuyện này sao?" Lưu Chấn cười lạnh một tiếng, "Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy, chuyện sẽ không liên quan gì tới ngươi nữa? Ta cho ngươi biết, đừng nói đây vốn là do ngươi tạo ra, cho dù nó không liên quan gì tới ngươi, chúng ta vẫn có cả trăm loại phương pháp có thể khiến ngươi phải chịu trách nhiệm!"

"Lưu Chấn, sao trên thế giới này lại có người ngu xuẩn như ngươi?" Hạ Chí lắc đầu.

"Họ Hạ, ngươi đừng tưởng mình ghê gớm cỡ nào, nếu không phải có một nữ nhân đang giúp ngươi, ngươi tính là cái thá gì?" Lưu Chấn cười lạnh một tiếng, "Hiện tại nữ nhân kia đã đi rồi, nàng sẽ không giúp ngươi nữa, ngươi nghĩ ta không biết những chuyện này sao?"

Lưu Chấn cất cao giọng, giọng điệu càng thêm khinh thường: "Không sai, là ta đánh gãy chân Lưu Năng, sau đó sai người đưa hắn ta đến trường trung học phổ thông Minh Nhật các ngươi, không phải ngươi rất lợi hại sao? Đến đi, hiện tại ngươi dám làm gì ta?"

"Ừm, để ta suy nghĩ, ngươi đánh gãy một chân của Lưu Năng, nếu như ta cũng đánh gãy một chân của ngươi, dường như hơi không tốt lắm..." Hạ Chí bày ra vẻ lầm bầm lầu bầu.

"Thế nào? Không dám sao? Lão tử biết ngay hiện tại ngươi không dám... A!" Lưu Chấn còn chưa dứt lời đã kêu thê lương thảm thiết, mà người cách hắn ta tương đối gần càng có thể nghe được tiếng xương gãy thanh thúy, thậm chí còn có người thấy rõ, vừa rồi là Hạ Chí nhanh chóng đá hai chân ra, phân biệt đá vào trên hai đùi Lưu Chấn!

"Ta nghĩ, chí ít cũng phải đánh gãy cả hai chân của ngươi." Hạ Chí lười biếng nói: "Chẳng qua, ta rất không hài lòng với sự khiêu khích của ngươi, cho nên, hai cánh tay cũng phải gãy."

Nói xong câu đó, Hạ Chí lại dùng chân giẫm lên trên tay Lưu Chấn, cờ-rắc, cờ-rắc, lần này Lưu Chấn không kêu thảm thiết, mà trực tiếp đau đến hôn mê.

"Hạ Chí, ngươi muốn chết!" Một giọng nói lạnh như băng truyền đến, trong giọng nói có phẫn nộ rất rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment