"Thân là huynh đệ của Truy Phong, vậy mà hiện tại ngươi mới dám xuất hiện, thật sự khiến ta quá thất vọng." Hạ Chí quay đầu, nhìn một nam nhân rất gầy, "Tốc độ của ngươi hoàn toàn không xứng với cái tên Thiểm Điện này, chẳng qua, ngược lại ngươi sắp gầy thành một đạo thiểm điện."
"Hạ Chí, ai cũng không nghĩ tới vậy mà Phượng Hoàng còn có thể tiếp tục che chở cho ngươi, nhưng đó cũng đã là quá khứ, ngươi lại không biết sống chết mà dính chung một chỗ với Thu Đồng, hiện tại ngay cả Phượng Hoàng cũng sẽ không quan tâm tới ngươi nữa, ngươi thật cho rằng... A!" Nam nhân gầy thành thiểm điện còn chưa dứt lời đã hét thảm một tiếng, cũng là bị ngựa đụng ngã xuống đất.
"Ngươi xem, ta xem thường nhất chính là đám người có tiếng nhưng không có miếng như các ngươi, tự xưng mình là Thiểm Điện, nói mình có thể sánh với Tia Chớp, kết quả lại bị một con ngựa đụng ngã." Hạ Chí lắc đầu, "Ừm, lập tức lại có một con ngựa nữa muốn giẫm lên người ngươi."
"A..." Thiểm Điện lại phát ra một tiếng kêu thảm, là con ngựa đỏ do Trương Hiểu Vũ cưỡi vừa đạp lên trên người hắn ta.
"Xem, ta nói đúng rồi đúng không?" Hạ Chí lắc đầu cảm khái, "Ngươi đúng là ngay cả Truy Phong cũng không bằng, con ngựa hắn ta mua được cũng có thể đè ngươi xuống đất mà giẫm lên."
"Không, sao có thể như vậy? Năng lực của ta đâu? Năng lực của ta đâu rồi? A... Không... Ha ha ha ha, ta lợi hại nhất, ta là nhanh nhất, ta thực sự nhanh nhất, ta là Thiểm Điện, ta mới là Thiểm Điện..." Trong giọng nói của Thiểm Điện bắt đầu tràn đầy khó có thể tin và kinh hãi, nhưng không bao lâu, hắn ta lại cười như điên, nói mấy lời không ai có thể giải thích được, nói một hồi, hắn ta còn bò từ dưới đất dậy, lung la lung lay, trong miệng tiếp tục la hét, "Ha ha ha, ta là hiệp khách Thiểm Điện, ta là hiệp khách Thiểm Điện vĩ đại, các ngươi đều phải đến cúng bái ta..."
Đám người Lưu gia ngẩn người, người này điên rồi sao?
"Thật không hổ là huynh đệ, tố chất tâm lý đều kém như vậy." Hạ Chí lại lắc đầu, "Cũng tốt, rốt cục ngươi cũng có thể tới bệnh viện tâm thần tiếp tục ở cạnh Truy Phong."
Nói xong câu đó, Hạ Chí lại vươn tay, hời hợt mà nhanh chóng gõ một cái lên trên đầu Thiểm Điện, tiếng cười ha hả của Thiểm Điện im bặt mà dừng, hôn mê ngã xuống đất.
"Xem, ta lại giúp các ngươi ngăn cản một tên bệnh thần kinh." Hạ Chí quét mắt nhìn đám người Lưu gia, "Các ngươi nên cảm ơn ta, thật."
"Hạ Chí, ngươi có thế để ngựa dừng lại đúng không?" Có người hô lên một câu.
"Đương nhiên, không có chuyện gì mà ta không làm được." Hạ Chí lười biếng nói.
"Vậy sao ngươi không để ngựa dừng lại?" Lập tức có một nữ nhân tức giận hô một câu.
"À, ta đang phải dạy học đây." Hạ Chí vẫn bày ra vẻ mặt lười biếng như cũ, "Chờ ta tan lớp, đương nhiên ta sẽ để ngựa dừng lại."
"Ngươi còn cần lên lớp bao lâu?" Không biết lại là ai hỏi một câu.
"Ừm, một tiết 50 phút, vừa vặn còn nửa giờ nữa." Hạ Chí bày ra dáng vẻ có hỏi tất đáp.
"Cái gì? Còn nửa giờ?"
"Nửa giờ sau, nơi đây còn ra hình ra dáng gì nữa sao?"
"Người này cố ý đến đây đập phá!"
"Lại vì tên phế vật Lưu Năng kia mà tới gây sự với chúng ta, quả thực có bệnh... A!"
"Chạy mau, con ngựa này điên thật rồi!"
"Chạy mau a... A!"
Có người vừa mắng Hạ Chí, sau đó lập tức bị ngựa đụng ngã, lúc này mới bắt đầu có người muốn chạy trốn, nhưng bọn hắn mới vừa chạy được vài bước cũng bị ngựa đụng ngã. Tuy những người này không tính là vô cùng thông minh, nhưng cũng không phải người đần, bọn hắn lập tức phát hiện một quy luật, đó chính là người nào mắng Hạ Chí tất sẽ gặp không may, muốn chạy cũng sẽ gặp không may, đương nhiên, thật ra cho dù ngươi không làm gì cả, cũng rất có thể sẽ gặp không may.
Rất nhanh đám người Lưu gia đã phát hiện một sự thực rất buồn khổ, đó chính là vậy mà cái gì bọn hắn cũng không làm được, chỉ có thể nhìn hai con ngựa đấu đá lung tung ở chỗ này. Trước đó mọi người cảm thấy đám vệ sĩ rất lợi hại, nhưng lúc này, hầu hết vệ sĩ đều đã nằm trên mặt đất, cho dù có người không nằm xuống cũng đã không dám làm gì nữa, mà nghe nói người thủ hộ Truy Phong và Thiểm Điện của Lưu gia, hiện tại cũng đã điên rồi. Sau khi đám người này thúc thủ vô sách, rốt cục cũng nghĩ tới cách làm của người thường khi gặp phải chuyện không tốt, đó chính là báo cảnh sát.
Hạ Chí cũng không ngăn cản bọn hắn báo cảnh sát, mà khi những người này báo cảnh sát, còn gọi cả xe cứu thương, nhưng nơi này cách thành phố khá xa, cho dù là xe cảnh sát hay là xe cứu thương, hiển nhiên đều không thể lập tức xuất hiện.
Càng ngày càng nhiều kiến trúc bị đụng ngã, thỉnh thoảng Hạ Chí còn chỉ đạo cho Trương Hiểu Vũ và Diệp Trân Trân một chút, theo thời gian trôi qua, biểu hiện của Trương Hiểu Vũ và Diệp Trân Trân đều càng ngày càng tốt, Trương Hiểu Vũ đã có thể khống chế phương hướng ngựa đỏ chạy húc, mà Diệp Trân Trân cũng không còn nằm ì trên lưng ngựa nữa, trên cơ bản nàng đã có thể ngồi thẳng dậy.
Khi tiếng còi xe cảnh sát truyền tới từ đằng xa, rốt cục đám người Lưu gia cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, trước đây mỗi khi bọn hắn gặp phải chuyện gì cũng chưa từng trông cậy vào cảnh sát, cuối cùng bọn hắn đều tự mình giải quyết, nhưng lúc này, bọn hắn lại phát hiện, dường như vẫn là cảnh sát tương đối đáng tin, hoặc có lẽ là bọn hắn cũng không biết ngoại trừ tìm cảnh sát, bọn hắn còn có thể tìm ai.
"Ngươi lại đang làm cái gì nữa?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh Hạ Chí, mà mỗi người ở đây đều có thể thấy, bên cạnh Hạ Chí xuất hiện một nữ cảnh sát mỹ lệ hấp dẫn dị thường. Nhưng đối với đám người Lưu gia, nữ cảnh sát này cũng không xa lạ gì, cho dù trước đó bọn hắn còn chưa thấy tận mắt nhưng vẫn biết, chính nữ cảnh sát tên Hạ Mạt này đã nhốt mười mấy người Lưu gia bọn hắn suốt hai ngày nay.