Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 374 - Chương 374: Ta Đang Lên Lớp Đây (2)

Chưa xác định
Chương 374: Ta đang lên lớp đây (2)

"Đang lên lớp đây." Hạ Chí quay đầu nhìn Hạ Mạt, cười nhạt một tiếng, "Còn năm phút đồng hồ nữa mới hết tiết."

"Hạ Mạt, không phải ai ngươi cũng dám bắt sao? Nhanh bắt hắn, bắt tên khốn kiếp Hạ Chí này, hắn ta đánh gãy cả tay chân ta!" Vào lúc này, một tiếng rống giận vang lên, là Lưu Chấn hôn mê đã tỉnh lại.

"À, đúng rồi, bắt hắn lại, hắn đánh gãy một chân của Lưu Năng, tội cố ý gây thương tích là không thể tránh khỏi." Hạ Chí đưa mắt nhìn Lưu Chấn, sau đó nói với Hạ Mạt.

"Còng tay hắn ta lại đưa tới bệnh viện, phái người trông chừng hắn ta, đừng để hắn ta chạy." Hạ Mạt xoay người nói một câu.

Tequila đang đi theo bên cạnh Hạ Mạt lập tức làm theo, mà Lưu Chấn lại rất phẫn nộ: "Dựa vào cái gì mà ngươi bắt ta? Cho dù ta đánh gãy một chân Lưu Năng thì thế nào? Tên khốn kiếp Hạ Chí kia đã đánh gãy hai tay hai chân ta, vì sao các ngươi không bắt hắn?"

"Câm miệng đi!" Tequila hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng: "Ta có thể nói rõ cho ngươi biết, Hạ lão sư đánh ngươi không làm trái pháp luật, hắn sớm đã được trao quyền, về phần ngươi, tội của ngươi lại không chỉ đơn giản là đánh gãy một chân của Lưu Năng, đến lúc đó, ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi!"

Tequila còng tay Lưu Chấn lại, kéo hắn ta ra ngoài, mà đám người Lưu gia nhất thời cảm thấy tâm lạnh, rõ ràng nữ cảnh sát tên Hạ Mạt này thiên vị cho Hạ Chí.

"Người kia đã điên rồi, đưa hắn ta tới bệnh viện tâm thần đi, những người khác, ngươi xem rồi xử trí là được, chờ ta lên lớp xong sẽ đi ngay." Hạ Chí chỉ chỉ Thiểm Điện, sau đó nói với Hạ Mạt.

"Người bị thương đưa vào xe cứu thương, không bị thương, đều dẫn đến cục cảnh sát!" Hạ Mạt lạnh lùng phát mệnh lệnh, sau đó, một đám cảnh sát bắt đầu làm theo.

Lúc này, đám người Lưu gia rất phối hợp, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, cho dù là tới cục cảnh sát hay là tới bệnh viện đều được, chí ít cũng sẽ không bị ngựa đụng. Vì thế, vài phút sau, gần như tất cả mọi người đã tới cổng chính, mà nơi cổng chính, dù là xe cảnh sát hay là xe cứu thương đều có tới hơn mười chiếc. Không thể không nói, cổng lớn của Lưu gia cũng lớn thật, mà ngoại trừ cảnh sát bác sĩ, rõ ràng ngoài cổng còn có phóng viên. Hiển nhiên, trước đó khi đám người Lưu gia gọi điện thoại xin giúp đỡ, thật ra bọn hắn đã làm lớn chuyện.

"Hạ cảnh quan, xin hỏi bên trong có chuyện gì xảy ra?" Một phóng viên chạy đến trước mặt Hạ Mạt hỏi.

"Trang viên Lưu gia có hai thớt liệt mã bị mất khống chế, Hạ Chí lão sư của trường trung học phổ thông Minh Nhật dẫn hai học sinh tới học cưỡi ngựa, có ý muốn khống chế hai thớt liệt mã này, chuyện chính là như vậy." Hạ Mạt thật sự nhận phỏng vấn, tuy nhiên giọng nói của nàng vẫn rất lạnh lùng như cũ, mà lời giải thích của nàng cũng rất đơn giản.

"Chuyện không phải như thế, Hạ Chí cố ý tới quấy rối!" Có người Lưu gia không cam lòng la một câu.

"Vậy hai con ngựa là của Lưu gia các ngươi sao?" Tequila ở bên cạnh hờ hững mà hỏi.

"Đúng, thế nhưng..." Người nọ muốn biện giải.

"Vậy hai con ngựa kia đã bị mất khống chế sao?" Tequila không cho người này có cơ hội.

"Đúng, thế nhưng..." Người này vẫn muốn biện giải như cũ.

"Không ai trong số các ngươi có thể khống chế hai con ngựa này, hiện tại hai học sinh của Hạ lão sư đang còn ngồi trên ngựa, có ý đồ muốn khống chế chúng, chẳng lẽ chuyện này không đúng với sự thật?" Tequila vẫn không cho người này có cơ hội như cũ.

Người này nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, quả thật những chuyện này đều là sự thực, nhưng mỗi người Lưu gia đều biết, thật ra căn nguyên của chuyện này bắt nguồn từ chuyện Lưu Năng bị Lưu Chấn đánh gãy chân, Hạ Chí đến là để gây sự.

"Oa, các ngươi xem!" Không biết là ai phát ra một tiếng thét kinh hãi, "Những phòng ốc kia..."

Vô số người cùng nhìn về phía trong trang viên, sau đó gần như mọi người đều trợn mắt hốc mồm nhìn từng dãy kiến trúc ngã đổ bên trong, vô số bụi đất tung bay, trong nháy mắt, toàn bộ trang viên như bị san thành bình địa!

"Này… đã có chuyện gì xảy ra?" Có người tự lẩm bẩm.

"Tất cả những công trình này đều là công trình bã đậu đúng không?" Còn có người nhỏ giọng thầm thì.

"Dường như bên trong còn có người!" Cũng có người phát hiện ra mấu chốt vấn đề.

"Nguy rồi, Hạ lão sư và học sinh của hắn còn ở bên trong!" Một nữ phóng viên quát to, "Các ngươi mau đi cứu người!"

Thoạt nhìn, nữ phóng viên thật sự quan tâm tới an toàn của Hạ Chí và học sinh, trên thực tế, phóng viên này cũng từng có quen biết với Hạ Chí, nàng chính là Trịnh Mỹ của kênh giáo dục đài truyền hình thành phố Thanh Cảng, mặc dù nàng không quá xinh đẹp, nhưng vẫn có thể tính là phóng viên rất xứng chức. Đáng tiếc, lần trước khi nàng và Hạ Chí tương tác với nhau cũng không thoải mái lắm, nhưng bây giờ, thoạt nhìn, dường như nàng cũng đã thay đổi cảm quan rất nhiều về Hạ Chí và trường trung học phổ thông Minh Nhật.

"Mau nhìn, đó là cái gì?" Lúc này lại có người la một câu, sau đó, mọi người liền thấy, trong đám bụi đất đầy trời xuất hiện một bóng người, một người đang chậm rãi đi lại bên trong, mà đám bụi bặm đang tung bay dường như đều tự động tránh đi.

"Hạ Chí, đó chính là Hạ Chí!"

"Là Hạ lão sư!"

Có mấy người hô lên, hiện tại Hạ Chí cũng có thể tính là danh nhân, người biết hắn thật không ít.

"Oa, thật đẹp trai!" Không biết là ai la một câu như vậy, nhưng hiển nhiên, câu thật đẹp trai này không phải đang khen Hạ Chí.

Ở phía sau Hạ Chí đột nhiên có hai con ngựa xuất hiện, một đỏ một trắng, ngựa đỏ thần tuấn, ngựa trắng xinh đẹp, trong lúc chạy, tư thế của bọn nó càng oai hùng bừng bừng, khi hai con ngựa này chạy đến sau lưng Hạ Chí, đột nhiên chúng cùng ngửa đầu hí dài, khó khăn lắm mới dừng lại được, sau đó, cả hai con ngựa này đều đứng ở hai bên Hạ Chí, hệt như đang hộ tống cho Hạ Chí.

Tách tách!

Vô số người chụp được hình ảnh này, ảnh chụp cũng bắt đầu nhanh chóng lan truyền trên mạng.

Bình Luận (0)
Comment