"Ừm, nếu như ngươi cứ mãi không trưởng thành như vậy lại càng vui." Hạ Chí lười biếng nói.
"Này, ngươi đừng nguyền rủa ta!" Charlotte lập tức tỏ vẻ buồn bực, thỉnh thoảng làm tiểu hài tử thì vui thật, nhưng nếu mãi là tiểu hài tử thì không dễ chơi, nàng không muốn mang bộ dáng như vậy mãi.
"Ngươi biết không? Thật ra ta rất thích bộ dáng này của ngươi, cho dù gặp phải ngăn cản lớn tới mức nào, ngươi vẫn có thể khiến mình hài lòng với cuộc sống." Hạ Chí nhìn Charlotte, vẻ mặt thành thật, "Cho nên, thật ra ta không ngại để ngươi chơi như vậy, nhưng ngươi có biết ngươi đã làm sai điều gì không?"
"Không biết!" Charlotte rên nhẹ một tiếng.
"Thích chơi không phải lỗi của ngươi, nhưng hù đến Đồng Đồng là ngươi không đúng." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười xán lạn, sau đó hắn lại nhéo khuôn mặt múp míp của Charlotte, "Ta biết ngươi không muốn tới nhà trẻ, nhưng mà nếu ngươi bị bắt cóc hai lần vẫn xinh đẹp như vậy thật không được bình thường lắm, cho nên, ta vẫn nên giúp ngươi một chút đi."
"Đừng bóp mặt ta!"
"A, tóc của ta!"
"Đại lưu manh, ngươi lại đánh mông ta, ngươi đang lợi dụng việc công để báo thù riêng, Đồng Đồng tỷ tỷ vốn không nhìn thấy nơi đó..."
"A, cái váy ta thích nhất lại bị ngươi xé rách!"
Charlotte không ngừng kháng nghị, đáng tiếc, nàng không cách nào chống lại Hạ Chí, vì thế, không bao lâu sau, đầu tóc vàng xinh đẹp của nàng đã biến thành tổ chim màu vàng, mà gương mặt quả trứng xinh đẹp của nàng cũng biến thành khắp nơi đầy dấu đỏ, cái váy xinh đẹp thì bị xé rách một chút, nói ngắn lại, thoạt nhìn nàng có vẻ chật vật dị thường.
"Ừm, hiện tại có chút giống với người từng bị bắt cóc." Hạ Chí bày ra dáng vẻ hài lòng, "Ta gọi điện thoại cho Đồng Đồng trước."
Xấp xỉ mười phút sau, một chiếc Lamborghini và một chiếc Mercedes gần như cùng lúc dừng lại ở ven đường, Thu Đồng nhanh chóng xuống xe, chạy về phía Charlotte.
"Charlotte, ngươi không sao chứ? Sao ngươi lại biến thành thế này? Bọn hắn đã đánh ngươi sao?" Thu Đồng rất tức giận, "Thật sự là có lý nào lại vậy, ngay cả hài tử nhỏ như vậy bọn hắn cũng ra tay?"
"Đúng vậy, Đồng Đồng tỷ tỷ, có một số người thật xấu, thật sự rất xấu." Vẻ mặt Charlotte tràn đầy ủy khuất, nhìn như muốn khóc, "Đồng Đồng tỷ tỷ, ta không muốn đi nhà trẻ nữa."
"Được được được, mấy ngày tới tạm thời chúng ta không tới nhà trẻ nữa." Thu Đồng đồng ý ngay.
"Xin lỗi, Thu Đồng tiểu thư, chúng ta thực sự không nghĩ tới..." Lúc này Trần Lâm cũng đi tới, mở miệng nói xin lỗi.
Thu Đồng lại ngắt lời Trần Lâm, giọng điệu lạnh băng: "Giám đốc Trần, ta không phải người cố tình gây sự, lần đầu tiên bắt cóc, ngươi có thể nói là công ty bảo vệ các ngươi vô tình sơ sẩy, ta cũng có thể hiểu được, nhưng lần thứ hai lại là nhân viên của công ty bảo vệ các ngươi bắt cóc Charlotte, đây là chuyện ta tuyệt không thể tha thứ!"
"Thu Đồng tiểu thư, ta thật sự rất xin lỗi, chỉ là ta vẫn xin ngài không nên công khai chuyện này với truyền thông, cho tới nay, công ty bảo vệ Long Đằng chúng ta vẫn luôn là công ty bảo vệ có uy tín và danh dự tốt nhất, đây thực sự là lần đầu tiên chúng ta xảy ra vấn đề như vậy, ta không muốn trốn tránh trách nhiệm, thế nhưng ngài có lực ảnh hưởng quá lớn, một câu nói của ngài thực sự có thể khiến công ty chúng ta phải đóng cửa, ta chỉ hy vọng ngài có thể cho chúng ta một cơ hội." Vẻ mặt Trần Lâm rất khẩn thiết, "Ta cũng sẽ tận lực bồi thường cho các ngươi, đương nhiên ta cũng biết, có thể các ngươi cũng không thèm quan tâm tới khoản bồi thường này, nhưng ta chỉ muốn biểu thị thành ý của công ty chúng ta..."
"Nếu các ngươi thật sự muốn bồi thường, ngược lại ta cũng có một biện pháp." Đúng lúc này, Hạ Chí lại tiếp lời.
"Ngài là Hạ lão sư đúng không?" Trần Lâm tranh thủ thời gian chào hỏi Hạ Chí, "Hạ lão sư, không biết ngài có đề nghị gì?"
"Rất đơn giản, bán công ty bảo vệ của các ngươi cho chúng ta." Hạ Chí lười biếng nói: "Đúng là công ty bảo vệ của các ngươi không tệ thật, tuy có một vài vấn đề nhỏ ở khâu quản lý, nhưng vẫn có thể cải tiến. Đương nhiên, quan trọng nhất là hiện tại ta không tin tưởng chuyện để những người khác bảo vệ nữ nhi ta, cho nên ta cần xây dựng một công ty bảo vệ của riêng mình, như vậy, sau này ta cũng có thể yên tâm đưa nữ nhi tới nhà trẻ."
Charlotte trừng mắt nhìn Hạ Chí, lặng lẽ vung vẫy nắm tay nhỏ một chút, tên đại bại hoại này còn muốn đưa nàng tới nhà trẻ, vì đưa nàng tới nhà trẻ, hắn còn muốn thu mua một công ty bảo vệ!
"Cái này..." Trần Lâm ngẩn ngơ, nàng thật sự không nghĩ tới Hạ Chí lại đề xuất điều kiện như vậy.
"Giám đốc Trần, hẳn ngươi cũng rõ ràng, ta vốn không cần đưa ra đề xuất như vậy." Giọng điệu của Hạ Chí có chút lạnh lẽo, "Trước tiên chúng ta có thể trực tiếp khiến công ty bảo vệ của ngươi phá sản, sau đó chúng ta có thể lấy giá vô cùng thấp để thu mua công ty bảo vệ của ngươi, chỉ là ta khinh thường làm chuyện như vậy mà thôi. Lúc đầu công ty các ngươi cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ chừng mấy ngàn vạn, ta không quan tâm chút tiền lẻ này, ta chỉ quan tâm tới an toàn của nữ nhi ta."
"Đại lừa gạt!" Trong lòng Charlotte thầm mắng Hạ Chí, hắn mới không quan tâm tới an toàn của nàng đâu.
"Hạ lão sư, ta… ta có thể suy nghĩ một chút không?" Vẻ mặt Trần Lâm có chút giãy giụa, hiển nhiên nàng cảm thấy khó có thể quyết định.