Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 421 - Chương 420: Ta Chỉ Là Thành Viên Thay Thế (2)

Chưa xác định
Chương 420: Ta chỉ là thành viên thay thế (2)

"Cắt, ta mới không tin, chắc chắn đó là giả."

Hiện tại, trên cơ bản đám người trường trung học Hồng Kỳ đều có thể nhận ra Mạc Ngữ, nhưng ngoại trừ cảm thấy Mạc Ngữ rất xinh đẹp, phần lớn bọn hắn đều không đặt Mạc Ngữ vào mắt, mà khi bọn hắn thấy Ninh Hậu Húc thực sự tiến lên trước một bước, điều chỉnh tư thế một chút, bọn hắn càng cười nhạo lớn hơn.

Trong lúc cười nhạo, Ninh Hậu Húc ném bóng rổ ra.

"Không vào!"

"Lại một lần nữa không vào rổ!"

"Nếu vào rổ ta sẽ livestream ăn..."

Chữ phân còn chưa nói ra miệng, hắn ta đã cứng rắn nuốt chữ này xuống, bởi vì hắn ta nghe được vèo một tiếng, bóng rổ trực tiếp swish!

"Oa!"

"A Húc quá giỏi!"

"A Húc quá xuất sắc!"

"Trường trung học phổ thông Minh Nhật vô địch!"

"Ha ha ha, đám củi mục trường trung học Hồng Kỳ nhìn thấy chưa?"

Đoàn cổ vũ trường trung học phổ thông Minh Nhật bắt đầu hoan hô, chẳng qua bên phía trường trung học Hồng Kỳ cũng không chịu tỏ ra yếu kém.

"Không phải chỉ ăn may một lần thôi sao?"

"Có giỏi thì ném thêm lần nữa!"

"Không sai, có bản lĩnh thì ném thêm lần nữa!"

"Nếu ném lần nữa còn có thể vào, lão tử liền ăn phân!"

Song phương bắt đầu cách không đại chiến, mà Ninh Hậu Húc lại lần nữa nhấc tay: "Bóng đến!"

Bóng vào tay, lại ném.

Vèo!

Lại một lần nữa, swish!

Trường trung học phổ thông Minh Nhật lại một mảnh hoan hô, mà bên phía trường trung học Hồng Kỳ lại đột nhiên trở nên an tĩnh hơn thật nhiều.

"Bóng đến!" Ninh Hậu Húc lại kêu một câu.

Cao Tuấn lại đúng lúc chuyền bóng, mà Ninh Hậu Húc lại nhận bóng, ném rổ.

Vèo!

Lại một lần nữa, swish!

Lúc này, bên phía trường trung học Hồng Kỳ đã triệt để an tĩnh lại, ngay cả tên Hoàng Bằng kia sắc mặt cũng lập tức trở nên rất khó coi, liên tục ba lần ném vào rổ, hơn nữa đều swish, đây tuyệt không phải may mắn, mà là biểu hiện của thực lực!

"Ta là Ninh Hậu Húc, nhưng các ngươi không cần nhớ kỹ ta, bởi vì ta chỉ là một thành viên thay thế." Giọng nói lạnh lùng vang lên, nói xong câu đó, Ninh Hậu Húc lại xoay người rời khỏi sân bóng.

"Ha ha, nói hay lắm!"

"Lời này quá hay!"

"Nhìn thay thế của đội chúng ta đã có thể nghiền ép chủ lực của các ngươi!"

"A Húc quá trâu!"

Khán đài bên phía trường trung học phổ thông Minh Nhật náo nhiệt dị thường, mà bên phía trường trung học Hồng Kỳ lại triệt để yên tĩnh trở lại, thằng này lại có thể tự xưng mình chỉ là thay thế, hắn ta cũng quá trang bức đi?

Mà đám phóng viên truyền thống vốn nhất trí cho rằng trường trung học phổ thông Minh Nhật sẽ thua, lúc này cũng bắt đầu phát hiện không đúng, hình như đội bóng rổ trường trung học phổ thông Minh Nhật rất lợi hại, loại ném rổ ba điểm cự ly xa kiểu vậy, dù đặt trong đội bóng rổ chuyên nghiệp cũng chưa chắc có bao nhiêu người có thể ném được.

Kết quả là cứ như vậy, cách trận đấu chính thức còn tới hơn một giờ, nhưng mọi người bắt đầu ý thức được, rất có thể trận đấu bóng rổ này sẽ không phải trận đấu nghiêng về một phía, mặc dù đội bóng rổ trường trung học phổ thông Minh Nhật chỉ mới được thành lập mười ngày, nhưng thoạt nhìn, bọn họ mạnh mẽ hơn xa dự tính của mọi người.

Lúc này, dù là phía trường trung học Hồng Kỳ cũng bắt đầu cảm thấy chuyện không ổn, trước đó đúng là bọn hắn rất tin tưởng đội bóng nhất của bọn hắn tất thắng, nhưng ba lần ném rổ của Ninh Hậu Húc lại đả kích lòng tin của bọn hắn một cách nghiêm trọng.

"Dường như hiệu quả huấn luyện của Ninh Hậu Húc rất không tồi." Trên khán đài, ngay cả Thu Đồng cũng có chút ngoài ý muốn, thật ra, nàng cũng có chút không tin tưởng đội bóng rổ trường trung học phổ thông Minh Nhật, nhưng bây giờ, thấy biểu hiện của Ninh Hậu Húc, nàng lại bắt đầu cảm thấy có lòng tin.

"Đồng Đồng, tin tưởng ta, hiệu quả huấn luyện của những người khác cũng rất tốt." Hạ Chí cười xán lạn, mười ngày trước hắn đã tin tưởng Mạc Ngữ, mà bây giờ, hắn lại càng thêm tin tưởng Mạc Ngữ, bởi vì mấy ngày nay, Mạc Ngữ luôn mang thêm kinh hỉ tới cho hắn, thiên phú của nàng vượt xa dự tính của hắn.

"Ai ya, Mạc Ngữ tỷ tỷ quá đẹp, quá khốc." Charlotte chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, nàng nhìn chằm chằm Mạc Ngữ phía dưới, ánh mắt hơi kỳ lạ.

"Nữ nhi ngoan, ngươi có biết ý nghĩa câu hiếu kỳ sẽ hại chết mèo không?" Hạ Chí ở bên cạnh lười biếng nói.

"Ba ba, hiếu kỳ là ai? Sao hắn ta phải giết mèo?" Vẻ mặt Charlotte tràn đầy khó hiểu.

"Nữ nhi ngoan, có người nói, mấy hài tử thích giả bộ bản thân mình rất đần độn, sau đó, cuối cùng nàng sẽ biến thành đần thật." Hạ Chí nhìn Charlotte, nghiêm trang nói.

Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Ngươi có biết thế nào là biến thành đần không?"

"Không biết nha." Charlotte nháy mắt, một bộ bảo bảo hiếu kỳ.

"Bị phụ thân nàng đánh." Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, có phải ba ba muốn đánh ta?" Charlotte nhìn Thu Đồng, giả ra vẻ vô tội.

"Đương nhiên sẽ không." Thu Đồng vội vàng nói, sau đó trừng mắt liếc Hạ Chí, "Đừng bắt nạt Charlotte!"

Thời gian dần trôi, khi đã tới 2h50p, đội viên song phương đều đã vào sân, mà đội cổ động viên cũng đã rút khỏi sân bóng, trọng tài và huấn luận viên song phương cũng đều xuất hiện bên sân, mà ở đây thậm chí còn có một bình luận viên. Có người nói bình luận viên này là một phóng viên thể dục thể thao được lâm thời mời làm bình luận viên, cuộc so tài này vốn không có bình luận viên.

"Các vị khán giả, các vị phóng viên, các bằng hữu trường trung học Hồng Kỳ và trường trung học phổ thông Minh Nhật, giải bóng rổ liên kết giữa các trường trung học phổ thông thành phố Thanh Cảng sắp bắt đầu, đội viên chủ lực của song phương đã vào sân, ừm, vị đồng học tên Ninh Hậu Húc của trường trung học phổ thông Minh Nhật thực sự chỉ là cầu thủ dự bị, chỉ sợ đây đúng là tin tức xấu đối với trường trung học Hồng Kỳ..." Theo giọng nói của phóng viên thể dục thể thao truyền vào trong tai mọi người, vốn chỉ là giải đấu liên kết giữa các trường phổ thông lại khiến người ta có cảm giác đang xem giải đấu chuyên nghiệp.

Bên phía trận đấu bóng rổ rất náo nhiệt, mà một cuộc tranh tài khác lại tựa như đã bị mọi người lãng quên.

Bình Luận (0)
Comment