Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 422 - Chương 421: Khởi Đầu Bất Lợi (1)

Chưa xác định
Chương 421: Khởi đầu bất lợi (1)

Lúc này, đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng đang nghênh đón đối thủ đầu tiên của mình, mà lần này đội bóng đá cũng xuất chinh trên sân khách, đối thủ của bọn hắn là danh giáo nổi tiếng của thành phố Thanh Cảng, Thanh Cảng Bát Trung.

Thật ra Thanh Cảng Bát Trung đã từng dính tới Hạ Chí, trước đó, khi n Thiên Tài của lớp củi mục đánh nhau với học sinh Thanh Cảng Bát Trung, Hạ Chí còn vì chuyện này mà tới cục cảnh sát một chuyến.

Thanh Cảng Bát Trung là trường trung học danh giá, mà đội bóng đá Thanh Cảng Bát Trung cũng là đổi tuyển rất mạnh, đây là trường học có bầu không khí bóng đá tương đối nồng nhiệt, học ở ngôi trường này, nam sinh biết đá bóng luôn có thể dễ dàng khiến nữ sinh chú ý tới. Mà không hề nghi ngờ, đối với học sinh cấp ba, đây là động lực tương đối lớn, mà điều này cũng khiến đội bóng đá Thanh Cảng Bát Trung tương đối nhiều nhân tài.

Trên thực tế, Thanh Cảng Bát Trung cũng có tổ chức các giải bóng giao lưu, mà mỗi trận đấu đều có không ít người tới xem. Về phần thành viên đội bóng đá trường Thanh Cảng Bát Trung lại là tinh anh được chọn ra từ đội bóng đá các lớp.

Trong giải bóng đá liên kết các trường trung học phổ thông năm ngoái, Thanh Cảng Bát Trung không may mắn lắm, vào trận tranh Top 8 bọn họ đã gặp phải trường học đã đoạt giải quán quân năm đó - Hải Cảng Túc Giáo, nhưng năm nay, nghe nói mục tiêu của Thanh Cảng Bát Trung là giải vô địch, bởi năm nay Hải Cảng Túc Giáo cũng không báo danh dự thi. Dù sao thì một trường học vốn lấy bóng đá làm chủ lại chạy tới tham gia giải đấu này, ít nhiều gì cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không công bằng.

"Để chúng ta lấy trường trung học phổ thông Minh Nhật ra tế cờ!" Thanh Cảng Bát Trung đã sớm hô hào loại khẩu hiệu này, mà hiển nhiên Thanh Cảng Bát Trung vốn không đặt trường trung học phổ thông Minh Nhật vào mắt, trên thực tế, tất cả các đội bóng đá của các trường trung học phổ thông khác đều không được bọn hắn để vào mắt.

Cứ nhìn băng rôn đám khán giả trên khán đài đang giương lên là đủ hiểu tâm tình của bọn hắn.

Trên sân bóng có sức chứa hơn vạn người, nhưng lúc này khán đài cũng không trống trải lắm, đặc biệt là khán đài phía bắc, thoạt nhìn gần như đã đầy người. Đương nhiên, trên thực tế, những người này cố ý ngồi tách ra để khiến cả khán đài có vẻ rất đông người. Dù vậy, nhân số thực tế cũng đã xấp xỉ chừng hai ngàn.

Thanh Cảng Bát Trung vốn có nhiều học sinh, từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông, mỗi một khối đều có hơn ngàn người, cho nên có thể có nhiều người tới xem bóng như vậy cũng không thể tính là đặc biệt kỳ quái. Chỉ có điều một trận đấu bóng liên kết giữa các trường trung học phổ thông lại có thể thu hút nhiều người đến xem như vậy, có thể thấy được mị lực của bóng đá ở trường học này.

Ở vị trí trung ương khán đài phía bắc, mấy chục người giơ lên một tấm bảng, mà chữ phía trên các bảng tạo thành một câu nói: "Trường trung học phổ thông Minh Nhật, không nên hiểu lầm, chúng ta không nhắm vào các ngươi, chúng ta muốn nói tất cả các đội bóng đá khác đều là rác rưởi."

Tấm bảng trực tiếp công kích tất cả các đội bóng đá này vừa lúc đại biểu cho tâm thái của Thanh Cảng Bát Trung. Dưới cái nhìn của bọn hắn, đội bóng đá của trường bọn hắn là vô địch, mà các trường học khác, kể cả trường trung học phổ thông Minh Nhật, đều không đáng nhắc tới.

"ĐM, đám Bát Trung thật mẹ nó kiêu ngạo!"

Khi trận đấu gần bắt đầu, hai hậu vệ trường trung học phổ thông Minh Nhật chiếm vị trí tương đối gần không nhịn được bắt đầu nói chuyện, giọng điệu hết sức phiền muộn.

"Không có biện pháp, người ta lợi hại, hơn nữa người ta còn chú trọng trận này, nhìn trường chúng ta xem, chẳng có bao nhiêu người tới cổ vũ cho chúng ta."

"Đúng vậy, bọn họ đều đi xem trận bóng rổ rồi."

"Được rồi, thua thì thua, chỉ cần không thua quá thảm là được."

Thật ra lúc này, trên khán đài phía nam cũng có đoàn cổ vũ của trường trung học phổ thông Minh Nhật, nhưng tổng số người lại chưa tới một trăm, bóng đá vốn nên là trận có nhiều người tới xem nhất, nhưng vấn đề nằm ở chỗ đội bóng rổ trường trung học phổ thông Minh Nhật mới là đội được mọi người để ý nhất.

Theo một tiếng còi của trọng tài vang lên, rốt cục trận bóng đá cũng được bắt đầu, thủ môn bên phía trường trung học phổ thông Minh Nhật mới vừa đá bóng ra, đột nhiên có một bóng người mau chóng chen vào, lại là đội viên Thanh Cảng Bát Trung nhận bóng, một giây sau, hắn ta đã chuyền bóng đi, mà đám cầu thủ đội Thanh Cảng Bát Trung đã sớm chen vào, nhận bóng, sút cầu môn!

"Vàoooooooo..." Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang lên, trên khán đài cánh trái có người giơ một tấm bảng thật lớn lên, phía trên ghi tỉ số 1:0, mở màn chưa tới một phút đồng hồ, Thanh Cảng Bát Trung đã đạt được bước khởi đầu như mộng ảo, mà đây cũng biểu thị một trận giết chóc bất đầu.

"Phòng thủ!"

"Chú ý đối phương!"

"Tập trung!"

Giáo viên lớp bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật Triệu Phong đứng bên ngoài sân bóng khàn giọng hô to, vị giáo viên chân có tật này đã từng là cầu thủ bóng đá nổi tiếng, trong lòng vẫn luôn có tâm háo thắng rất mạnh. Mặc dù đội bóng đá chỉ mới thành lập được ba ngày, nhưng hắn ta không muốn thua, càng không muốn thua thảm như vậy!

Dưới sự chỉ huy của Triệu Phong, thành viên đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật vừa mở màn đã bị đánh tới ngu rốt cục cũng kịp phản ứng, bắt đầu tổ chức phòng thủ và phản kích, thế nhưng chênh lệch thực lực rất nhanh đã biểu hiện rõ, trên cơ bản tiến công không quá nửa sân, mà phòng thủ lại càng mạo hiểm, không được mười phút, số lần Bát Trung sút cầu môn đã vượt qua mười, mà bọn hắn còn sút vào hai quả!

Không tới mười phút đã 3-0, thật ra đến hiện tại, gần như mỗi người đều cảm thấy thắng bại đã định, mà điểm đáng hồi hộp cuối cùng sợ rằng chỉ là vấn đề tỉ số bao nhiêu.

"Tám không!"

"Chúng ta là Bát Trung, ít nhất phải vào tám quả!"

Bình Luận (0)
Comment