Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 473 - Chương 472: Mọi Thứ Đều Không Phải Vấn Đề (2)

Chưa xác định
Chương 472: Mọi thứ đều không phải vấn đề (2)

"Chẳng qua, đúng là cảnh sắc nơi này rất không tồi." Tô Phi Phi cười nhẹ nhàng, "Nhưng ngẫm lại, thật ra những thứ nơi này có, trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng đều có, chỉ có điều nơi này càng riêng tư bí mật hơn một chút."

"Câu lạc bộ tư nhân vốn là như vậy." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Trên bản chất, đây chỉ là một vòng tròn nhỏ hơn mà thôi."

"Ta chỉ không rõ, hẳn ta vốn không có liên hệ gì với vòng tròn nhỏ này mới đúng." Trên mặt Tô Phi Phi có một chút mê man, "Nếu bọn hắn mời ngươi và Thu Đồng là chuyện rất bình thường, nhưng sao có thể gửi thiệp mời cho ta đây?"

"Không cần phải gấp, ta tin tưởng, rất nhanh chúng ta sẽ biết nguyên nhân." Hạ Chí không chút hoang mang nói.

Câu lạc bộ được xây dựng trang trí hệt như công viên này có diện tích khá lớn, mà mỗi con đường đều quanh co khúc khuỷu, tương đương với bị người cố ý kéo dài hết mức. Vì thế, Hạ Chí và Tô Phi Phi đi xấp xỉ mười phút mới nhìn đến một biệt thự ba tầng.

Biệt thự chiếm diện tích rất lớn, mà bốn phía biệt thự còn có một mảnh lan can bằng kim loại, đương nhiên cũng có một cổng lớn, mà bên cánh cổng cũng có người trông coi, nhưng lần này, bọn hắn không kiểm tra thiệp mời.

"Tô tiểu thư, mời vào." Ở cổng cũng có một nam một nữ, hai người trực tiếp chào hỏi Tô Phi Phi, "Yến hội ở tầng ba, ngài đi vào dọc theo thảm đỏ là được."

Một tấm thảm đỏ được trải từ cổng vào, Tô Phi Phi và Hạ Chí cũng không nhiều lời, trực tiếp tiến vào dọc theo thảm đỏ, mà cứ việc phải lên tầng, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào với xe đẩy của Tô Phi Phi, hai người rất thuận lợi đi tới tầng ba. Mà sự xuất hiện của hai người cũng nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của những người khác.

Lúc này, trong phòng yến hội ở tầng ba đã có không ít người, yến hội này được xưng bắt đầu lúc sáu giờ, tuy hiện tại còn thiếu chừng mười phút đồng hồ, nhưng những người nên tới trên cơ bản đều đã tới.

Mà trong những người này, thật ra cũng có người nhận ra Hạ Chí, tỷ như Hạ Chí chỉ liếc mắt đã thấy được Quan Sơn và Quan Hà, còn có biểu tỷ của Quan Tiểu Nguyệt Lưu Phương Phương. Hiển nhiên, Quan gia và Lưu gia đều có người đến đây.

Tầm mắt của mọi người đầu tiên là rơi xuống người Tô Phi Phi, mà sự mỹ lệ của Tô Phi Phi đương nhiên cũng khiến bọn hắn kinh diễm một trận, nhưng rất nhanh bọn hắn đã thấy Tô Phi Phi ngồi trên xe lăn, sau đó, mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía Hạ Chí bên cạnh Tô Phi Phi.

Vừa nhìn, không ít người đã nhận ra Hạ Chí, mà người nhận ra Hạ Chí đều xuất hiện một suy nghĩ, vì sao gia hỏa này không tới cùng Thu Đồng?

Có mấy người thậm chí còn cảm giác có chút hưng phấn, lẽ nào thằng này đã chia tay với Thu Đồng? Nếu là như vậy, chẳng phải có nghĩa bọn hắn cũng có cơ hội theo đuổi Thu Đồng?

Vì thế, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra len lén chụp mấy tấm ảnh, muốn xem nó như chứng cứ Hạ Chí có tiểu tam, nếu muốn theo đuổi Thu Đồng, nói không chừng sẽ có ngày bọn hắn cần dùng tới chứng cớ này.

"Chào ngươi, Tô tiểu thư." Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa truyền đến, đồng thời, một nam nhân thoạt nhìn có chút nhã nhặn xuất hiện phía trước Tô Phi Phi.

Nam nhân này chừng ba mươi tuổi, không tính là quá đẹp trai, nhưng trên người hắn ta lại mơ hồ hiện ra một loại khí chất đặc biệt, mà loại khí chất đặc biệt này khiến hắn ta có vẻ rất có sức hấp dẫn.

"Ta là Trương Thành Công, Tô tiểu thư có thể tới đây thật đúng là vinh hạnh của Thành Công Hội, vô cùng cảm ơn." Nam nhân vừa nói vừa vươn tay với Tô Phi Phi.

Hiển nhiên, nam nhân này chính là người tạo dựng Thành Công Hội, cũng chính là đường huynh của Trương Thành Hùng, Trương Thành Công.

Tô Phi Phi nhìn Trương Thành Công, trong lúc bất chợt, gương mặt tuyệt mỹ của nàng trở nên có chút trắng bệch, sau đó, xe đẩy của nàng bỗng lui về phía sau.

"Xin lỗi, ta phải đi!" Trong giọng nói của Tô Phi Phi mơ hồ có một chút run rẩy, thoạt nhìn nàng có vẻ hơi rối loạn, sau đó, nàng lại nhìn về phía Hạ Chí, có vẻ hơi vội vàng nói: "Hạ lão sư, chúng ta trở về đi thôi, ta không muốn tiếp tục ở lại chỗ này!"

Phản ứng này của Tô Phi Phi hiển nhiên khiến những người khác ở đây cảm thấy bất ngờ, vừa tới đã muốn đi, rõ ràng hành động này càng có vẻ không nể mặt Trương Thành Công hơn cả không tới.

Vẻ mặt Trương Thành Công lại rất bình tĩnh, cũng không lộ ra bối rối gì, hắn ta thu tay lại, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: "Nếu như Tô tiểu thư có việc gấp cần rời đi, cũng không việc gì, ta sẽ tiễn ngươi ra ngoài."

"Không cần, chính chúng ta tự rời đi là được rồi." Tô Phi Phi vội vàng nói.

Quay đầu, Tô Phi Phi nhìn về phía Hạ Chí: "Chúng ta rời khỏi nơi này đi, ta thực sự không muốn tiếp tục ở lại chỗ này."

"Không, chúng ta không đi." Hạ Chí mỉm cười, giọng nói rất nhu hòa, nhưng cũng rất chắc chắn, "Không cần sợ hãi, có ta ở đây."

"Thế nhưng..." Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tô Phi Phi lộ ra vẻ lo lắng.

"Có ta ở đây." Hạ Chí nhìn Tô Phi Phi, giọng điệu khẳng định, "Mọi thứ đều không thành vấn đề."

Tô Phi Phi nhìn Hạ Chí, lo lắng trên mặt dần dần biến mất, nàng nhẹ thở phào, sau đó lại gật đầu: "Được, ta nghe ngươi."

"Phi Phi, đã lâu không gặp." Một giọng nói rất có từ tính lại đúng lúc truyền đến.

Nghe được giọng nói này, vẻ mặt vừa thư giãn của Tô Phi Phi lập tức lại trở nên khẩn trương hẳn lên, nàng ngẩng đầu, theo tiếng nhìn lại, trong tầm mắt có một bóng người cao to đang chậm rãi tới gần.

Bình Luận (0)
Comment