Cao to, anh tuấn, phong độ bất phàm, một thân âu phục trắng có vẻ hết sức bắt mắt, nam tử đang nói chuyện này rất tự nhiên hấp dẫn lực chú ý của toàn trường.
Không chỉ vì tướng mạo và cách ăn mặc của hắn ta, càng là vì trên người hắn ta có sức hút đặc biệt, sức hút mà bất luận hắn ta đang đứng ở nơi nào cũng có thể lập tức trở thành tiêu điểm của nơi ấy.
Sức hút giống vậy thật ra trên người Trương Thành Công cũng có, nhưng khi nam nhân anh tuấn mặc tây trang màu trắng này xuất hiện, Trương Thành Công vốn có sức hấp dẫn không tầm thường, trong lúc bất chợt lại trở nên bình thường.
Chuyện vốn kỳ diệu như vậy, một khắc trước, Trương Thành Công vẫn là vai chính nơi này, nhưng bây giờ, nam nhân mặc bộ vest trắng này thoáng cái đã trở thành vai chính. Mà trong mắt người khác, Tô Phi Phi mặc váy trắng như tiên nữ này vốn là nhân vật nữ chính không thể nghi ngờ.
Về phần Hạ Chí, lúc này tựa như hắn đã bị mọi người lãng quên.
Thế nhưng theo nam nhân này tới gần, Tô Phi Phi lại càng ngày càng có vẻ khẩn trương, khi nam nhân mặc vest trắng đi đến vị trí cách nàng không tới ba mét, Tô Phi Phi lại đè xe đẩy, có ý đồ lui về phía sau. Hiển nhiên, nam nhân này khiến nàng cảm thấy áp lực cực lớn, loại áp lực này khiến nàng vô thức muốn trốn đi.
Nhưng lần này, xe đẩy lại tựa như không bị nàng khống chế, vẫn ở yên nơi đó không nhúc nhích, tiếp theo, Tô Phi Phi nghe được giọng nói của Hạ Chí.
"Nếu như hai người đã lâu không gặp, hẳn là có một người không muốn nhìn thấy người còn lại." Hạ Chí thản nhiên nói: "Cũng giống như bây giờ, rõ ràng Phi Phi không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi không nên tự giác một chút, chủ động biến mất đi sao?"
Lời của Hạ Chí vừa ra, rốt cục mọi người cũng lại nghĩ tới sự tồn tại của Hạ Chí, mà Tô Phi Phi đang khẩn trương cũng như thoáng trấn định lại.
"Không, chỉ là đã lâu lắm rồi ta không xuất hiện." Nam tử mặc vest trắng nhìn về phía Hạ Chí, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng, "Lâu đến nỗi ngay cả tôm tép nhãi nhép như ngươi cũng dám quơ tay múa chân trước mặt ta!"
Giọng nam này không chỉ hờ hững, hơn nữa còn có một loại kiêu ngạo mãnh liệt, giờ khắc này, trên người hắn ta càng tản mát ra khí thế mạnh mẽ. Hắn ta đứng ở nơi đó, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác bễ nghễ thiên hạ!
"Nói hay lắm!"
"Nói rất hay, con hàng Hạ Chí này chỉ là tên hề, cả ngày nhảy lên nhảy xuống!"
"Không sai, con hàng này rất thích biểu hiện, làm lão sư lại cứ như bản thân mình là minh tinh không bằng!"
"Nên tàn nhẫn đả kích nhuệ khí của tên khốn kiếp này, nếu không hắn ta còn coi mình là vô địch!"
...
Trong đại sảnh yến hội, nhân duyên của Hạ Chí tuyệt đối thuộc loại rất kém cỏi, cho dù là Trương Thành Hùng có chút quen thuộc với hắn cũng thầm oán hận hắn, mà những người khác, đám người Quan gia Lưu gia, lại càng hận không thể trực tiếp đè Hạ Chí xuống đánh một trận, mà những người chưa từng có xích mích gì với Hạ Chí, hơn phân nửa cũng đều bất mãn với Hạ Chí.
Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, gia hỏa này chỉ là một giáo viên thể dục, lại có thể phong quang hơn cả đám lớn lên trong hào môn như bọn hắn, ngay cả đại mỹ nữ như Thu Đồng cũng bị thằng này bắt được tới tay, còn có, không biết thằng này đã ngủ với mỹ nữ nước ngoài nào, lại có thể sinh ra một nữ nhi xinh đẹp như vậy, hệt như người thắng nhân sinh, mà người thắng này vốn phải là bọn hắn mới đúng!
Nói cho cùng, thật ra chỉ là hai chữ, đố kị.
Càng khiến những người này ghen tị là gia hỏa này đã có Thu Đồng, vậy mà hiện tại hắn ta còn có thể theo một mỹ nữ tới tham gia yến hội này, đây là việc con người có thể làm sao?
Hiện tại, có người tàn nhẫn đánh mặt Hạ Chí ngay trước mặt mọi người, nói Hạ Chí là tên hề, đương nhiên bọn hắn rất hả hê, thậm chí còn hận không thể cùng chửi Hạ Chí là tên hề.
"Ta cảm thấy sắp có đánh nhau." Lúc này Trương Thành Hùng lại nhỏ giọng nói một câu bên tai Phi Yến.
"Có khả năng." Phi Yến cũng có chút tán đồng với dự đoán này.
Hiển nhiên, lấy hiểu biết của hai người bọn họ đối với Hạ Chí, bọn họ cảm thấy vô cùng có khả năng Hạ Chí sẽ lập tức động thủ đánh người.
Dừng một chút, Phi Yến lại nhẹ giọng hỏi một câu: "Người kia là ai vậy? Hình như hắn ta rất quen với Tô Phi Phi."
"Ta cũng không nhận ra." Trương Thành Hùng cũng không hiểu rõ.
Bên này, Trương Thành Hùng và Phi Yến đều cảm thấy rất có thể Hạ Chí sẽ động thủ, mà những người khác trong yến hội cũng đều đang đợi xem phản ứng của Hạ Chí.
"Lâu lắm không xuất hiện?" Lúc này Hạ Chí cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà mở miệng nói chuyện, chỉ thấy hắn nhìn nam tử mặc vest trắng, vẻ mặt đồng tình, "Rất đáng thương, hẳn ngươi đã ở trong bệnh viện tâm rất nhiều năm rồi đúng không?"
Lắc đầu, Hạ Chí bày ra dáng vẻ quan tâm người: "Thuốc không thể ngừng, ngươi xem, hiện tại ngươi lại phát bệnh."
Ha ha!
Không biết là nữ nhân nào không thể nhịn được bật cười, chẳng qua rất nhanh nàng đã nhịn được, hiển nhiên nàng biết việc bật cười lúc này rất không đúng.
Mà những người khác, rất nhiều người cũng thấy cạn lời, khi thằng này chửi người ta bị thần kinh còn có thể nghiêm túc như vậy, thật đúng là nhân tài.
"Trình độ mắng người này, ngươi nên làm lão sư ngữ văn." Trương Thành Hùng cũng ở đó nhỏ giọng cảm khái, "Làm giáo viên thể dục thật sự là khuất tài."
"Ngươi quên trình độ toán học của hắn càng tốt hơn sao?" Phi Yến nhỏ giọng nhắc nhở Trương Thành Hùng, "Hạ lão sư người ta là toàn tài có được không?"
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tô Phi Phi có vẻ hơi trắng bệch, hai tay không tự chủ được nắm chặt xe đẩy, hiển nhiên, lúc này nàng càng căng thẳng hơn.