Biểu ngữ màu trắng to lớn, cặp vợ chồng trung niên đang đau lòng, bên cạnh còn có một chiếc loa đang phát nhạc tang, cộng thêm đám người vây xem hoặc xa hoặc gần, đây chính là tình cảnh trước cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật ngay tại lúc này.
Mà cũng rất nhanh đám người vây xem đã biết rõ nguyên nhân, đôi vợ chồng trung niên này chính là cham mẹ của nữ sinh Đinh Thiến đã nhảy lầu tự sát kia, mà bây giờ, thoạt nhìn, đôi phụ mẫu đang nát lòng này muốn vội tới đòi lại công đạo cho nữ nhi.
Nhưng vấn đề duy nhất là thật ra Đinh Thiến đã nhảy lầu trong khách sạn đối diện, vì sao bọn hắn không đi tìm khách sạn đây?
Đương nhiên, Đinh Thiến cũng là học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật thật, muốn tìm trường học cũng không sai. Chỉ có điều, dường như bọn họ dùng phương thức này có hơi cực đoan một chút, điều này cũng khiến mọi người hoài nghi, chẳng lẽ trường trung học phổ thông Minh Nhật không chịu trách nhiệm, cho nên mới khiến phụ mẫu Đinh Thiến phải dùng tới thủ đoạn này?
"Thu Đồng, ngươi đi ra đây cho ta!"
"Hạ Chí, ngươi đi ra đây, ngươi trả nữ nhi lại cho ta!"
"Nữ nhi số khổ của ta, ngươi chết thật thảm, nương không nên để ngươi học ở trường thâm hiểm độc địa này..."
Phụ thân Đinh Thiến không ngừng gọi Thu Đồng và Hạ Chí, mà mẫu thân Đinh Thiến lại nước mắt nước mũi tèm lem, khóc đến rất thương tâm.
Đối với chuyện phụ thân Đinh Thiến gọi tên Hạ Chí và Thu Đồng, thật ra mọi người cũng không hề cảm thấy kỳ quái, bởi tất cả mọi người đều hiểu rất rõ ràng, hai người kia là đại biểu chân chính cho trường trung học phổ thông Minh Nhật, cho dù Đinh Thiến không phải học sinh của Hạ Chí, nhưng có chuyện gì, tìm Hạ Chí hoặc Thu Đồng là không sai.
Nhưng khiến không ít người vây xem cảm thấy buồn bực là, rõ ràng hiện tại Hạ Chí đã tới rồi, vì sao phụ thân Đinh Thiến lại như không hề quen biết Hạ Chí?
Mọi người càng buồn bực hơn là, vậy mà Hạ Chí lại có thể không có chút phản ứng nào, hắn chỉ đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn.
Thật ra, chỉ đứng ở nơi đó nhìn còn có người què, hiển nhiên, người què vẫn luôn trung thực thực hiện chức trách của hắn ta, chỉ cần phụ mẫu Đinh Thiến không tiến vào, vậy cho dù bọn hắn có kêu gào thế nào cũng không phải chuyện hắn ta cần quan tâm.
Một số lão sư thậm chí còn có học sinh bắt đầu chạy từ bên trong trường ra, mà thấy Hạ Chí cũng ở đây, đám người này lập tức cảm thấy kỳ quái, vì sao lần này Hạ Chí lại chẳng hề làm gì cả, bỏ mặc đối phương tiếp tục náo loạn như vậy?
"Chào ngươi, ta là chủ nhiệm lớp bốn khối mười hai Tần Vĩ, hai vị là gia trưởng của Đinh Thiến đúng không? Thật ra hai vị có yêu cầu gì, có thể vào trong với ta..." Một nam lão sư còn trẻ đi tới trước mặt phụ mẫu Đinh Thiến, chỉ có điều hắn ta còn chưa dứt lời, phụ thân Đinh Thiến đã cầm loa lớn lên muốn đập hắn ta.
Nam lão sư tên Tần Vĩ này vội vàng lui về phía sau, đồng thời còn la lớn: "Đinh tiên sinh, ngài không nên xúc động..."
"Ngươi trả nữ nhi lại cho ta, ngươi trả nữ nhi lại cho ta..." Mẫu thân Đinh Thiến cũng giơ loa lớn trong tay lên muốn đập Tần Vĩ, thương cảm cho Tần Vĩ không thể không mau chóng trốn về trong cổng trường.
"Hạ Chí, Thu Đồng, các ngươi đi ra cho ta..."
"Tất cả mọi người mau đến xem, trường học thâm hiểm độc địa này hại chết nữ nhi ta..."
Phụ mẫu Đinh Thiến cũng không đuổi theo vào, chỉ đứng ở bên ngoài la to, trong số người vây xem, không ít người đã bắt đầu nhíu mày, xem ra phụ mẫu Đinh Thiến vốn không hề có ý định thương lượng với nhà trường.
"Hạ lão sư, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tần Vĩ đi tới bên cạnh Hạ Chí, hơi bất an hỏi.
Thật ra Tần Vĩ là lão sư mới tới, trong khoảng thời gian này, Phương Đắc Thắng đã sa thải rất nhiều lão sư, đồng thời cũng mời được một nhóm lão sư mới, Tần Vĩ là một trong những lão sư mới tới, hắn ta là sinh viên mới tốt nghiệp năm nay, trẻ tuổi, có bốc đồng, cũng có lý tưởng, trước mắt, trường trung học phổ thông Minh Nhật vốn trầm lặng rất cần lão sư như vậy.
Cũng chính bởi vậy, hắn ta mới trực tiếp làm chủ nhiệm lớp bốn khối mười hai. Nhưng kỳ thật, nghiêm túc mà nói, cho dù có chuyện gì xảy ra với Đinh Thiến cũng chẳng có liên quan quá nhiều với Tần Vĩ, hắn ta chỉ mới tới đây làm được một tuần, bất luận là tốt xấu trong ngôi trường này đều không tới phiên hắn ta đến phụ trách.
"Không vội, cứ nhìn là được rồi." Hạ Chí bình tĩnh nói.
"Nhưng cứ tiếp tục như vậy rất ảnh hưởng tới trường học." Tần Vĩ không nhịn được nói.
"Dạy học không chỉ dạy kiến thức trên sách vở." Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên, "Đối với học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, phần lớn bọn hắn càng cần biết một số thứ khác."
"Này… Hạ lão sư, lẽ nào ngươi lại định lên lớp ở đây?" Tần Vĩ có chút kinh ngạc, thật ra hắn ta vẫn rất bội phục Hạ Chí, chỉ có điều hắn ta thật không biết Hạ Chí đang có ý đồ gì.
"Ngươi cứ đứng đây nhìn cái gì vậy?" Giọng nói bất mãn truyền đến, ngay cả Thu Đồng cũng xuất hiện.
"Hiệu trưởng." Tần Vĩ lên tiếng chào hỏi Thu Đồng, sau đó rất tự giác nhích ra một chút.
Trước mặt người khác, Thu Đồng vẫn luôn đóng vai băng sơn, chưa từng thay đổi, nàng như vốn không hề nhìn thấy Tần Vĩ, chỉ trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó đi về phía ngoài cổng trường.
"Ta là Thu Đồng, thật xin lỗi hai vị đã mất nữ nhi, nhưng còn mời hai vị không nên tiếp tục ảnh hưởng trật tự trường học, các ngươi có điều kiện gì có thể vào trường thương lượng với ta." Giọng nói có vẻ lạnh lùng của Thu Đồng vang lên, "Hiện tại còn mời hai vị tắt nhạc tang trước, sau đó tới phòng làm việc của ta, các ngươi cũng có thể đưa ra điều kiện hợp lý, trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm."