"A, ta làm đúng hai mươi đề, là hai mươi ah, ta đã là học sinh thứ ba mươi mốt lớp một khối mười hai!" Rất nhanh Charlotte đã kêu lên, có vẻ hết sức vui vẻ.
Nhảy xuống ghế, Charlotte cầm vở chạy về phía Hạ Chí và Thu Đồng: "Ba ba, Đồng Đồng tỷ tỷ, hai người xem, ta làm đúng hai mươi đề!"
"Mới hai mươi có gì vui? Ta có thể làm đúng ba mươi." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Ta đến xem." Thu Đồng cầm vở tới, liếc qua, không khỏi nhíu mày, đây là mấy cái đề lung tung lộn xộn gì vậy.
Đại khái chỉ nhìn lướt qua, sau đó Thu Đồng lại đưa vở cho Hạ Chí: "Ngươi xem một chút!"
Hạ Chí nhận lấy vở, nhanh chóng quét qua, sau đó nói với Thu Đồng: "Ừm, Đồng Đồng, đúng là Charlotte đã làm đúng hai mươi đề."
"Vậy để nữ nhi thiên tài của ngươi học ở lớp thiên tài đi!" Thu Đồng hừ một tiếng, nói xong câu đó, nàng lại xoay người rời đi.
"Ừm, nữ nhi ngoan, vậy ngươi ở lại đây ngoan ngoãn học tập, không được trốn học." Hạ Chí cười xán lạn với Charlotte, sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo Thu Đồng.
Charlotte chu mỏ: "Không đúng, hình như ta bị lừa rồi!"
Nhưng rất nhanh, trên mặt Charlotte lại lộ ra nụ cười vui vẻ: "Mặc kệ, dù sao thì cũng không cần tới nhà trẻ!"
"Đồng Đồng, Charlotte đang lên lớp, chúng ta có nên đi hẹn hò chúc mừng một chút không?" Hạ Chí đuổi theo Thu Đồng, hỏi rất nghiêm túc.
"Hẹn cái đầu ngươi!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, "Bên ngoài đang mưa to, chúng ta lại vừa trở về!"
"Đồng Đồng, loại chuyện như hẹn hò này hẳn là gió mặc gió, mưa mặc mưa." Hạ Chí vẫn có vẻ rất nghiêm túc như cũ, "Lại nói, thân yêu, thật ra hẹn hò cũng không nhất định phải ra bên ngoài, hẹn hò bên trong cũng là hẹn hò, tỷ như thuê phòng..."
"Mặc kệ ngươi!" Thu Đồng tức giận nói.
"Được rồi, thân yêu, vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi đột nhiên lại thấy không vui?" Hạ Chí hỏi.
"Bởi vì mấy đề chết tiệt kia, chí ít cũng có hai mươi đề ta không biết làm!" Thu Đồng thở phì phò nói, nàng thật sự có cảm giác bản thân bị đả kích, đây há chẳng phải nói nàng còn không bằng một tiểu hài tử ba tuổi sao?
"Đồng Đồng, không sao, chờ khi chúng ta sinh nữ nhi, nó nhất định sẽ còn thông minh hơn Charlotte." Hạ Chí bày ra vẻ an ủi Thu Đồng.
"Không muốn nói chuyện với ngươi nữa!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, chữ Bát (八) còn không chổng đít lên đâu, thế mà gia hỏa này đã kéo tới chuyện sinh nữ nhi rồi.
"Đồng Đồng, nếu ngươi không tin, bây giờ chúng ta đi sinh một đứa đi!" Hạ Chí vẫn có vẻ rất nghiêm túc như cũ.
Lúc này Thu Đồng thật sự không muốn nói chuyện với Hạ Chí, nàng trực tiếp bước nhanh về phía trước, trên người còn tản mát ra hơi thở lạnh băng, hệt như một tòa băng sơn đang vội vàng xông về phía trước.
"Thật ra muộn một chút cũng không sao." Hạ Chí lẩm bẩm, "Ta thật ra không ngại đợi tới đêm nay."
Thu Đồng trực tiếp làm như không nghe thấy, mà Hạ Chí cũng không tiếp tục đuổi theo nàng, bởi lúc này điện thoại của hắn lại đổ chuông.
Lần này, người gọi điện thoại tới đương nhiên không phải Thu Đồng, mà là Hạ Mạt.
Hạ Mạt gọi điện thoại tới, là vì chuyện Hà Bân đầu độc các học sinh, thử nghiệm của Tequila cũng không thành công rực rỡ, nhưng nói một cách nghiêm khắc nó cũng không tính là thất bại.
Tequila thành công thò tay vào trí nhớ của Hà Bân, vấn đề nằm ở chỗ, có một phần trong trí nhớ của Hà Bân đã bị thay đổi, cũng chính là phần quan trọng nhất kia đã không còn tồn tại nữa, cho nên Tequila vẫn không biết được hung thủ sau màn là ai.
Nhưng Tequila lại biết được, hung thủ sau màn kia đã tạo ra một số thay đổi trong đại não của Hà Bân, khiến hắn ta chỉ muốn tự sát, mà Tequila không chỉ đọc được trí nhớ của Hà Bân, còn thành công xóa sạch một phần ký ức trong đầu Hà Bân. Vì vậy, tình huống hiện tại là Hà Bân hoàn toàn quên mất những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây nhất.
"Ngươi muốn xử lý Hà Bân này thế nào?" Hạ Mạt hỏi.
"Thả hắn ta đi." Hạ Chí cũng không suy xét nhiều, xét đến cùng, Hà Bân cũng chỉ là người bị hại.
"Đã biết." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh như vậy, loại trời sinh hờ hững này tựa như không cách nào thay đổi.
Dừng lại một chút, Hạ Mạt còn nói thêm: "Nữ nhân có thể ẩn thân kia đã tới tìm ta, ta đã để nàng triệt để ẩn thân khỏi đời này."
Nói xong câu đó, Hạ Mạt lại cúp điện thoại, mà thật ra, rất có thể đây mới là nguyên nhân thực sự khiến nàng gọi điện thoại cho Hạ Chí.
Hạ Chí cất điện thoại, đứng tại chỗ ba giây, sau đó hắn trực tiếp bước vào trong mưa.
Đi được vài bước, đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ phía sau: "Hạ lão sư!"
Hạ Chí quay người lại, lập tức thấy có một nữ sinh đang chạy về phía hắn, trong tay nữ sinh này còn cầm một cây dù.
"Hạ lão sư, dù cho ngươi!" Nữ sinh nhét dù vào trong tay Hạ Chí, sau đó lại xoay người chạy về phòng học.
Hạ Chí giật mình, sau đó lẩm bẩm: "Ừm, quả nhiên ta là lão sư đẹp trai nhất."
Bung dù, Hạ Chí xoay người tiếp tục tiến về phía trước.
Chỉ có điều mới đi được vài bước, di động lại đổ chuông.
"Đây là nguyên nhân ta không thích có điện thoại di động." Hạ Chí lẩm bẩm, nhưng vẫn nhận điện thoại, bởi người biết số điện thoại của hắn cũng không nhiều, cho nên có thể gọi tới điện thoại hắn, trên cơ bản đều cần phải nhận.
"Ngươi được đến cổng một chuyến." Cuộc điện thoại này là người què gọi tới, "Có người tìm ngươi."
"Ngươi không nhận ra?" Hạ Chí hỏi.
"Không nhận ra." Người què trả lời: "Thế nhưng hắn ta nói, hắn ta là đồ đệ của ngươi."