"Đồ đệ?" Trong giọng điệu của Hạ Chí có chút kinh ngạc, "Được rồi, ta lập tức đến."
Cúp điện thoại, Hạ Chí lẩm bẩm: "Mới vừa giải quyết xong nữ nhi giả, sao lại xuất hiện một đồ đệ giả?"
Hạ Chí chống dù, thản nhiên bước đi trong mưa, mặc dù hắn có thể nháy mắt đã đến một địa phương khác, nhưng nhiều khi, hắn càng ưa thích chậm một chút.
Chậm hơn một chút, lạc thú càng nhiều.
Nếu có Đồng Đồng làm bạn, chắc chắn lạc thú sẽ càng nhiều.
"Đáng tiếc Đồng Đồng không biết lãng mạn." Hạ Chí cảm khái.
Nếu Thu Đồng ở chỗ này, chắc chắn nàng lại sẽ phản bác, nàng cảm thấy nàng vẫn biết lãng mạn, nàng chỉ không biết cách lãng mạn của đám bệnh thần kinh mà thôi.
Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí đã đi tới cổng trường, sau đó hắn thấy một người, một thiếu niên đứng ở phía ngoài cổng trường.
Đây là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, cao chừng 1m75, vóc người hơi gầy, khuôn mặt lại có vẻ hơi béo, vẻ mặt khiến người ta có cảm giác kiên nghị nhưng vẫn không cách nào che giấu nét trẻ con.
Áo sơ mi, quần tây, giày da, thoạt nhìn trang phục của thiếu niên này rất nghiêm túc, nhưng người sáng suốt lại có thể nhìn ra, bộ trang phục này của hắn ta hẳn chỉ là hàng giá rẻ, cứ việc bộ trang phục này đều là đồ mới.
Thiếu niên không cầm dù, mưa to xối ướt đẫm người hắn ta nhưng hắn ta vẫn đứng rất thẳng, dường như hắn ta đang cố gắng để người khác nhìn thấy trạng thái tốt nhất của hắn ta. Mặc dù bị xối thành ướt sũng, nhưng lúc này hắn ta vẫn khiến người cảm thấy tinh khí thần đầy đủ vô cùng, điều này cũng khiến hắn ta không có chút chật vật nào.
Hạ Chí đi ra khỏi cổng trường, tới trước mặt thiếu niên.
"Có người nói ngươi là đồ đệ của ta?" Hạ Chí hờ hững hỏi.
"Bây giờ còn chưa phải." Thiếu niên trả lời.
"Tương lai cũng sẽ không phải." Hạ Chí rất trực tiếp, "Ta không có dự định thu đồ đệ."
"Tương lai ngươi sẽ có." Thiếu niên bày ra vẻ rất có lòng tin.
"Cho dù ta sẽ thu đồ đệ, ta cũng chỉ thu nữ đồ đệ xinh đẹp." Hạ Chí lười biếng nói.
Dừng một chút, Hạ Chí còn nói thêm: "À, đúng rồi, ta đã có một nữ sinh xinh đẹp, cho nên ngươi có thể đi."
"Ta sẽ đi, nhưng ta muốn nói mấy câu." Trên mặt thiếu niên cũng không có vẻ thất lạc gì, dường như với hắn ta, kết quả này đã nằm trong dự liệu của hắn ta, "Năm năm trước, ngươi giết chết một dị năng giả tà ác trong sa mạc Tây Bắc, lần ấy, ngươi cứu 19 người, mười chín dị năng giả rất yếu, mà ta là người nhỏ tuổi nhất trong số đó, chỉ mới mười ba tuổi."
"À, chuyện này ta vẫn nhớ rất rõ." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Bắt đầu từ ngày đó, ta đã phát thệ, ta muốn làm đồ đệ của ngươi. Sau đó ta nghe nói toàn bộ dị năng của ngươi đã bị phế, nhưng ta vẫn tin tưởng, bất luận lúc nào, ngươi cũng có thể là Nhân Hoàng cường đại nhất, ngươi sẽ không bị khó khăn đánh bại. Trước đó không lâu, rốt cục ta cũng lại nghe được tin tức về ngươi, ta biết, chắc chắn tối cường Nhân Hoàng đã trở lại." Trong mắt thiếu niên lại nhiều thêm một chút cuồng nhiệt, "Cho nên ta vốn định tới gặp ngươi."
Hạ Chí không nói gì, sắc mặt như thường.
"Ta dùng nửa tháng làm công, kiếm tiền mua một bộ quần áo mới, sau đó mua một tấm vé xe." Thiếu niên tiếp tục nói: "Ta không phải thiên tài, hiện tại dị năng của ta cũng không cường đại, gia đình ta cũng không giàu có. Ta biết, hiện tại có rất nhiều người mạnh hơn ta, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, một ngày nào đó, ta sẽ có tư cách làm đồ đệ của ngươi."
"Người trẻ tuổi có chí khí là chuyện tốt, nhưng ta sẽ không thu đồ đệ, bất luận là ngày nào, kết quả này cũng sẽ không thay đổi." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Ta tên Vi Tử Dục, từ giờ trở đi, ta sẽ đổi tên thành Thái Tử." Thiếu niên nhìn Hạ Chí, vẻ mặt kiên định, "Ta sẽ trở lại."
Xoay người, thiếu niên nhanh chóng rời đi, không dừng lại chút nào, hiển nhiên hắn ta cũng biết hiện tại hắn ta tìm tới cũng không có kết quả gì. Đối với hắn ta, chỉ cần nói chuyện này cho Hạ Chí đã đủ rồi, kế tiếp, chuyện hắn ta phải làm là để mình trở nên càng cường đại hơn!
"Ta xem trọng tiểu hài này." Giọng nói của người què truyền đến từ sau lưng Hạ Chí, "Dị năng giả có mục tiêu rõ ràng lại nguyện ý nỗ lực, thành quả sẽ không quá kém."
"Ta không có hứng thú thu đồ đệ, học sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật đã đủ nhiều." Hạ Chí xoay người, lười biếng nói.
"Sự xuất hiện của hắn ta tối thiểu cũng có thể nói rõ một việc, ngươi từng đắc tội với rất nhiều người, nhưng ngươi cũng đã từng trợ giúp rất nhiều người." Trong giọng nói của người què có chút xúc động.
"Tuyệt đại đa số người chưa chắc đã nhớ kỹ người từng trợ giúp mình, nhưng nhất định sẽ nhớ kỹ người đã từng tổn thương chính mình." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, sau đó lại khẽ ngẩng đầu, "Dường như cơn mưa hôm nay không quá bình thường."
"Hình như dự báo thời tiết nói hôm nay chỉ có mưa nhỏ, nhưng bây giờ, hình như mưa càng lúc càng lớn." Người què gật đầu.
Dừng lại một chút, người què lại bổ sung: "Chẳng qua, dự báo thời tiết cũng thường không chính xác, khí trời ở thành phố Thanh Cảng cũng thay đổi rất nhanh."
"Đợi khi gặp Lỗ Ban, kêu hắn ta làm một cái bàn học cho Charlotte. Bàn học không cần công năng đặc biệt, chỉ cần để một tiểu hài ba tuổi có thể dễ sử dụng khi ngồi chung với đám học sinh cấp ba là được." Hạ Chí lại dời trọng tâm câu chuyện.
"Được." Người què đáp lại một câu, sau đó lại không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc Charlotte là..."
"Ngươi vẫn không nên biết thì tốt hơn." Hạ Chí hờ hững ngắt lời người què, sau đó lại đi vào trường học.
Đúng là mưa càng rơi càng lớn, Hạ Chí vẫn không nhanh không chậm đi trong sân trường, cơn mưa này khiến hắn mơ hồ cảm giác được một chút không tầm thường, nhưng lúc này, hắn lại cũng không biết rốt cuộc có chỗ nào không đúng.