"Lẽ nào chỉ là vì Đồng Đồng không ở đây?" Hạ Chí lẩm bẩm, "Ừm, vậy hay là đi xem Đồng Đồng đi."
Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí đã xuất hiện ở phòng làm việc của Thu Đồng.
"Đồng Đồng, chúng ta lại gặp mặt." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy xán lạn, chào hỏi Thu Đồng.
Thu Đồng ngồi bên cạnh bàn làm việc, trực tiếp trừng mắt liếc Hạ Chí, nàng bắt đầu cảm thấy mình nên tìm chút chuyện cho Hạ Chí làm, nếu không gia hỏa này vừa rảnh rỗi sẽ lại chạy đến tìm nàng.
"Đồng Đồng, ngươi nhớ ta không?" Hạ Chí lại hỏi.
"Không nhớ!" Thu Đồng tức giận nói: "Ta bề bộn nhiều việc!"
"À, vậy ngươi làm việc trước." Hạ Chí bày ra vẻ rất săn sóc người, "Ta ngủ."
Hạ Chí nói xong lại nằm lên sofa, Thu Đồng cảm thấy cạn lời, nếu là người khác hẳn sẽ nói "ngươi bận đi, ta đi trước", nhưng đến chỗ hắn lại thành "ngươi cứ bận đi, ta ngủ", nào có người nào lại như hắn?
Cũng may Thu Đồng hiểu rõ, hiện tại, lựa chọn sáng suốt nhất của nàng là coi Hạ Chí như trong suốt, như vậy tiếp theo nàng cũng có thể làm việc thật tốt. Nếu không, nàng vốn không cách nào làm việc.
Xấp xỉ nửa giờ sau.
Điện thoại của Thu Đồng đổ chuông, nhìn nhìn điện báo, Thu Đồng lập tức nhận điện thoại: "Tiếu Tiếu, chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Hàn Tiếu lập tức truyền tới: "Thu đại tiểu thư, ngươi có người quen bên Giang Thành không?"
"Không có, ở thành phố Thanh Cảng ta còn không có mấy người quen đây." Thu Đồng có chút buồn bực, "Làm sao vậy?"
"Thu đại tiểu thư, đoạn thời gian này chúng ta vẫn luôn xử lý tài sản của Quan Vũ, ngoại trừ tài sản ở thành phố Thanh Cảng, Quan Vũ còn có một số tài sản ở các tỉnh khác, bên Giang Thành hắn ta có không ít cổ phần của một công ty, ta tới đây tiếp nhận, nhưng lại gặp phải một số vấn đề." Giọng điệu của Hàn Tiếu có chút buồn bực, "Sở luật của chúng ta cũng khôg có người quen gì bên này có thể giúp đỡ được, mà nếu làm theo thủ tục pháp luật, cũng không biết tới năm tháng nào mới xong, cho nên ta thử hỏi ngươi một chút xem... Đúng rồi, nếu không ngươi hỏi Hạ đại soái ca thử, xem hắn có thể tìm được người nào nhanh chóng giải quyết chuyện này không."
"À, được rồi, ta kêu hắn tới Giang Thành giúp ngươi." Thu Đồng nhìn Hạ Chí đang nằm trên ghế sofa, lập tức mở miệng nói.
"A, Thu đại tiểu thư, cũng không phải việc lớn gì, không cần để Hạ đại soái ca đích thân đến." Hàn Tiếu ngẩn ngơ.
"Không sao, dù sao thì hắn cũng rất rảnh rỗi." Thu Đồng nói nhanh: "Được rồi, quyết định vậy đi, chờ hắn tới Giang Thành rồi lại gọi điện thoại cho ngươi."
Thu Đồng nhanh chóng cúp điện thoại, trong lòng còn có chút đắc ý, nàng đang định tìm một chút chuyện cho Hạ Chí làm đây.
"Đồng Đồng, thật ra ta không rảnh rỗi chút nào." Lúc này Hạ Chí lại ngồi từ trên ghế sofa dậy, "Mỗi ngày ta đều phải ở bên cạnh ngươi, rất bận rộn."
"Ai cần ngươi theo ta mỗi ngày?" Thu Đồng tức giận nói, nàng biết chắc chắn Hạ Chí đã nghe được nội dung cuộc điện thoại giữa nàng và Hàn Tiếu.
"Đồng Đồng, thật ra chỗ Giang Thành cũng chỉ có mấy trăm vạn, một chút tiền lẻ như vậy không lấy được thì thôi đi." Hiển nhiên Hạ Chí cũng có hiểu biết tương đối với công ty của Quan Vũ ở Giang Thành.
"Cái gì gọi là tiền lẻ? Ngươi có biết người thường muốn kiếm mấy trăm vạn khó khăn tới cỡ nào không?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
"Đồng Đồng, chúng ta không phải người bình thường." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Có phải ngươi không muốn tới Giang Thành?" Thu Đồng hừ một tiếng.
"Nếu Đồng Đồng ngươi cùng đi với ta, dù là lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không ngại." Hạ Chí duỗi lưng, đứng dậy, "Ta sẽ gọi điện thoại cho Hàn đại luật sư, nếu nàng không lấy được, vậy không cần chút tiền này nữa."
Thu Đồng lập tức cảm thấy buồn bực, gia hỏa này thật sự không đi!
Đinh linh linh...
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Thu Đồng đổ chuông.
Hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí một cái, sau đó Thu Đồng nhận điện thoại: "Ta là Thu Đồng... Cái gì? Ngươi có thể lặp lại lần nữa không?"
Sắc mặt Thu Đồng đột nhiên trở nên ngưng trọng lên, trong lúc nói chuyện, đồng thời nàng còn nhấn loa ngoài, mà theo đó, một giọng nói quái dị cũng lần nữa vang lên: "Thu Đồng tiểu thư, trong trường của ngươi có bom!"
"Ngươi là ai? Sao ngươi biết?" Thu Đồng lạnh giọng hỏi.
"Thu Đồng tiểu thư, không cần phải biết ta là ai, ta biết là vì bom kia do ta đặt vào." Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất quái dị, hẳn là đã dùng máy đổi giọng, "Đồng ý với yêu cầu của chúng ta, bom sẽ không nổ!"
"Các ngươi muốn gì?" Giọng điệu của Thu Đồng lạnh băng, "Đòi tiền đúng không?"
"Ghi lại số tài khoản, trong vòng nửa giờ, phải chuyển một ức USD vào số tài khoản này, như vậy bom sẽ không nổ!" Yêu cầu của đối phương thật sự là tiền, kế tiếp, người nọ còn bắt đầu báo ra một dãy số, mà đương nhiên Thu Đồng cũng ghi lại dãy số này.
"Nửa giờ quá vội, trong tài khoản của ta không có nhiều tiền mặt như vậy..." Hiển nhiên Thu Đồng muốn kéo dài một chút thời gian.
"Có cũng sẽ không cho ngươi." Lại đúng lúc này, Hạ Chí nhận lấy điện thoại.
"Ngươi đừng..." Thu Đồng lập tức nổi giận, nhưng nàng cũng im lặng ngay, bởi đột nhiên nàng nghĩ đến, rõ ràng Hạ Chí có kinh nghiệm xử lý chuyện như vậy hơn nàng.
"Hạ Chí, có phải ngươi cho rằng trong trường không có bom?" Giọng nói kia cười lạnh, "Tốt lắm, để ta nổ thử cho ngươi nghe một chút!"
Oanh!
Gần như đồng thời, có tiếng nổ mạnh truyền đến.