Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 520 - Chương 519: Vũ Ma (1)

Chưa xác định
Chương 519: Vũ Ma (1)

Tiếng nổ mạnh khiến Thu Đồng sợ hết hồn, nàng vô thức muốn xông ra khỏi phòng làm việc, nhưng ngay sau đó nàng lại cảm thấy có điểm gì là lạ, tiếng nổ mạnh này không giống như vừa truyền tới từ trong trường học?

"Đồng Đồng, đừng lo lắng, tiếng nổ phát ra là trong điện thoại." Giọng nói của Hạ Chí đúng lúc vang lên, cũng khiến Thu Đồng rốt cục cũng xác định được, tiếng nổ này thực sự truyền tới từ trong điện thoại. Nói cách khác, cũng không phải trường học vừa nổ tung, mà là bên kia điện thoại nổ tung.

"Này… đã có chuyện gì xảy ra?" Thu Đồng có chút khó hiểu, dường như bên kia điện thoại cũng không còn tiếng gì truyền đến nữa.

"Hẳn là ta không đưa tiền khiến bọn hắn tức tới nổ tung." Hạ Chí nghiêm trang nói.

Thu Đồng có chút tức giận: "Này, tới lúc nào rồi, ngươi có thể đừng nói giỡn được không?"

"Đồng Đồng, ta không nói giỡn." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Người thực sự có thể tức tới nổ tung."

"Ta đã sắp tức nổ!" Thu Đồng trừng Hạ Chí.

"Đồng Đồng, có ta ở đây, cho dù ngươi thực sự tức tới nổ tung, cũng chỉ nổ y phục mà người không nổ." Hạ Chí nói rất chân thành, sau đó vẻ mặt ước mơ, "Ngẫm lại hình ảnh quần áo Đồng Đồng nổ tung, nhất định sẽ rất đẹp."

"Hạ Chí, ngươi là lưu manh!" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, chỉ kém điều rống lớn thành tiếng.

Đương nhiên, hiện tại bây ngoài trời mưa như thác đổ, cho dù nàng có rống lớn cũng không người nào có thể nghe được.

"Đồng Đồng, khi quần áo ngươi nổ tung hẳn sẽ rất đẹp mắt, nếu ngươi không tin, chúng ta có thể thử một chút để chứng minh." Hạ Chí bày ra vẻ gấp gáp không thể chờ đợi nổi.

"Ta phải báo cảnh sát!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí.

"Đồng Đồng, chuyện này sao có thể báo cảnh sát được? Ta còn chưa nổ rớt quần áo của ngươi đâu, cho dù ngươi muốn báo cảnh sát thật cũng phải đợi khi ta nổ tung quần áo của ngươi trước, sau đó mới báo cảnh sát chứ." Hạ Chí lập tức nói.

"Trường học có người uy hiếp cài bom, đương nhiên phải báo cảnh sát!" Thu Đồng tức giận nói.

"À, ta nói này, sao Đồng Đồng ngươi có thể báo cảnh sát bắt ta được? Chắc chắn ngươi sẽ không nỡ." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó hắn lại chuyển giọng, "Nhưng mà honey, ngươi không cần báo cảnh sát, những người uy hiếp chúng ta đã bị nổ tan xác."

Nói đến đây, Hạ Chí lại cảm khái: "Đầu năm nay, chơi bom rất nguy hiểm, đặc biệt là tự mình chế tạo bom, không cẩn thận lập tức sẽ nổ cả chính bản thân mình."

"Coi như chuyện giống những gì ngươi nói, nhưng ngộ nhỡ trong trường chúng ta còn bom thì sao?" Thu Đồng tương đối tin tưởng cách nói của Hạ Chí, "Dựa vào lời đám người đã nói qua điện thoại, rõ ràng bọn hắn đã cài bom trong trường chúng ta."

"Đồng Đồng, tin tưởng ta, sẽ không nổ." Vẻ mặt Hạ Chí lại một lần nữa trở nên nghiêm túc.

Thu Đồng nhìn Hạ Chí, hơi do dự một chút, rốt cục nàng vẫn gật đầu: "Được rồi, ta không báo cảnh sát nữa."

Cuối cùng Thu Đồng cũng lựa chọn tin tưởng Hạ Chí, tên lưu manh này tuy cứ rảnh rỗi lại đùa giỡn lưu manh, nhưng lúc gặp đại sự hắn vẫn rất đáng tin cậy. Tuy nàng rất buồn bực không biết vì sao Hạ Chí có thể xác định trường học sẽ không bị nổ, nhưng nàng vẫn quyết định tin tưởng hắn.

Nói trở lại, cho dù nàng không tin Hạ Chí mà báo cảnh sát, người tới xử lý cũng sẽ là Hạ Mạt, đến lúc đó, đoán chừng Hạ Mạt kia vẫn sẽ nghe Hạ Chí.

Thật ra Thu Đồng cũng hy vọng có thể lén giải quyết chuyện này, phải biết rằng, hôm qua trường trung học phổ thông Minh Nhật mới xảy ra chuyện học sinh ngộ độc thức ăn và học sinh nhảy lầu, nếu hôm nay lại có sự kiện gắn bomb, sợ rằng sẽ chẳng còn bao nhiều người thực sự có can đảm tới đây học, bởi những chuyện này thật sự quá không an toàn.

"Mấy ngày nay bị sao vậy? Sao đột nhiên thoáng cái trường học đã xảy ra nhiều chuyện như vậy?" Thu Đồng hơi bất an, cũng có chút khó hiểu, "Ngươi nói xem, liệu có phải có người nào đó đang cố tình nhắm vào trường chúng ta không?"

Lúc đầu Thu Đồng cũng không liên hệ mấy việc này lại với nhau, nhưng bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại, lại phát hiện, rất có thể đây là một loạt sự việc có liên quan tới nhau, đầu độc, nổ tung, mà sở dĩ Đinh Thiến nhảy lầu dường như cũng là vì bị người bức, chẳng lẽ xét đến cùng, hết thảy tất cả đều là vì muốn tạo bất lợi cho trường trung học phổ thông Minh Nhật, thậm chí là trực tiếp khiến trường trung học phổ thông Minh Nhật phải đóng cửa?

"Đồng Đồng, ngươi không cần lo lắng việc này, ta sẽ xử lý." Hạ Chí mỉm cười, nhưng cũng không trả lời vấn đề của Thu Đồng ngay.

"Ta là hiệu trưởng, ta có thể không lo lắng việc này sao?" Thu Đồng tức giận nói, gia hỏa này vẫn luôn thích ôm đồm nhiều việc, lúc đầu đây vốn không phải chuyện xấu, thế nhưng gia hỏa này vẫn luôn bày ra vẻ chẳng hề để ý khiến nàng hơi lo lắng.

"Honey, ngươi có một người bạn trai vĩ đại, cho nên cái gì ngươi cũng không cần lo lắng." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, "Trận mưa này thực sự càng lúc càng lớn."

"Ba ba, không tốt rồi, không tốt rồi!" Đúng lúc này, có giọng nói thanh thúy truyền đến, là Charlotte chạy vọt vào phòng làm việc của Thu Đồng.

"Charlotte, làm sao vậy?" Thu Đồng vội vàng hỏi.

"Nữ nhi ngoan, không phải hiện tại ngươi đang lên lớp sao?" Hạ Chí lười biếng hỏi.

"Ba ba, không thấy Sát Sát đâu nữa!" Trên gương mặt xinh đẹp của Charlotte có chút kinh hoảng, "Khi ta lên lớp, ta đã để Sát Sát tự mình ra ngoài chơi đùa, nhưng ban nãy sau khi ta hết tiết, ta đã không tìm được Sát Sát nữa!"

"Charlotte, đừng lo lắng, có thể Sát Sát chỉ đi lung tung chơi thôi." Thu Đồng vội vã an ủi Charlotte, chỉ là một con mèo mà thôi, dưới cái nhìn của Thu Đồng, đây cũng không phải chuyện lớn gì.

"Nữ nhi ngoan, ngươi xác định không thấy Sát Sát đâu nữa?" Nét mặt Hạ Chí lại đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Thật sự không thấy đâu nữa." Charlotte lập tức gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment