"Được rồi, ta đi tìm Sát Sát." Hạ Chí nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc.
"Này..." Thu Đồng kêu một tiếng, nhưng còn chưa kịp nói hết lời, Hạ Chí đã biến mất.
Thu Đồng nhất thời cảm thấy tức giận, người này bị gì vậy, trong trường học có thể có bom thì hắn không để ý chút nào, hiện tại một con mèo mất tích, hắn lại khẩn trương như vậy!
"Đồng Đồng tỷ tỷ, đợi khi ba ba tìm được Sát Sát sẽ trở lại ngay." Charlotte ở đó an ủi Thu Đồng.
Thu Đồng có chút cạn lời, vì sao hai cha con này lại để ý một con mèo như vậy?
Đương nhiên Thu Đồng không rõ, bởi con mèo này cũng không phải con mèo bình thường, bởi con mèo này chỉ thuộc về Charlotte, mà con mèo chỉ thuộc về Charlotte vốn không nên mất tích.
Hiện tại, không thấy mèo đâu nữa, điều đó có nghĩa có một số chuyện không tầm thường đã xảy ra.
Hạ Chí đi vào màn mưa lớn, lần này, hắn không bung dù, lại có thể để mưa trực tiếp xối ướt bản thân mình.
Hạ Chí cứ lẻ loi mà đi giữa màn mưa xối xả như vậy, hắn cứ như vậy đi chừng một phút đồng hồ, sau đó, đột nhiên hắn biến mất.
Hạ Chí toàn thân ướt đẫm trực tiếp xuất hiện trên biển, không sai, là trên biển, mà không phải bờ biển.
Mưa xối xả đã sớm nối liền bầu trời ngoài biển khơi, khiến người ta không cách nào nhìn rõ tình huống trên mặt biển. Hạ Chí đứng trên mặt biển hệt như đứng trên đất bằng, mà trước mặt hắn, cách đó không xa cũng có một người đứng giữa biển khơi.
Đây là một nữ nhân xinh đẹp vóc người có chút nóng bỏng, mái tóc dài màu nâu, đôi mắt màu nâu, da thịt trắng noãn, hiển nhiên ả đến từ phương Tây, mà trên người ả mặc váy sa mỏng, loại váy thoạt nhìn như nửa bằng lụa mỏng nửa lại trong suốt này, sau khi ướt đẫm liền dán chặt lên người, càng khiến nàng có vẻ hết sức hấp dẫn.
Hạ Chí nhìn nữ nhân tóc nâu, đôi mắt hết sức lạnh lùng, hiển nhiên, vóc người của nữ nhân này cũng không khiến hắn cảm thấy hứng thú, thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú chân chính là đồ vật nữ nhân này ôm trên tay, đó là một con mèo nhỏ màu đen xinh đẹp, chính là Sát Sát.
"Ta biết ngay, trận mưa này có gì đó không đúng." Hạ Chí nhìn nữ nhân tóc nâu, giọng điệu hờ hững, "Chỉ là lúc đầu ta không hiểu lắm, sao phải biến một cơn mưa nhỏ thành mưa xối xả làm gì."
"Mưa chỉ là một loại công cụ mà thôi." Giọng nói của nữ nhân tóc nâu cũng có chút nhu mì, mà Hán ngữ của nàng cũng có thể tính là lưu loát, tuy nhiên khẩu âm tương đối cổ quái, "Nhân Hoàng, không nghĩ tới, Thú Hậu thực sự tới tìm ngươi, vậy mà cuối cùng nàng lại có thể lựa chọn tin tưởng kẻ thù của nàng."
"Bởi vì nàng là người bình thường, người bình thường đều chọn tin tưởng nhân loại, mà không phải tin tưởng đám Ác Ma các ngươi." Giọng điệu của Hạ Chí vẫn hờ hững như cũ, "Trong thập tam môn đồ môn hạ của Ác Ma, môn đồ xếp thứ tám tên Vũ Ma, tuy ta chưa từng gặp ngươi, nhưng hẳn ngươi chính là Vũ Ma."
"Thật ra ta càng thích người khác gọi ta là Vũ Thần." Nữ nhân tóc nâu cười quyến rũ, "Nhân Hoàng, hay là chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, ta chỉ tới để tìm Thú Hậu, chỉ cần ngươi nói cho ta biết Thú Hậu ở đâu, vậy giữa chúng ta sẽ không có bất kỳ chuyện gì."
"Ta thấy ngươi sẽ không có cơ hội tìm được nàng." Trong giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí có một tia hờ hững châm chọc, "Ta không thích nhìn thấy đám được gọi là môn đồ của Ác Ma như các ngươi ở đây."
"Nhân Hoàng, cho dù ngươi không nói ra tung tích của Thú Hậu, ta vẫn có thể tìm được nàng, chỉ có điều ta phải tốn thêm chút thời gian mà thôi." Vũ Ma lắc đầu, "Người luôn luôn kỳ quái như thế, mặc dù là lúc chạy trối chết cũng gần như sẽ có thứ bản thân mình luyến tiếc không muốn vứt bỏ, tựa như con mèo này, thật ra không người nào trong số chúng ta biết hình dáng của nàng, nếu nàng có thể bỏ được con mèo này, chúng ta muốn tìm được nàng, sợ rằng còn không dễ dàng như vậy đâu."
"Không sai, chỉ cần ngươi có đủ thời gian, ngươi nhất định có thể tìm được nàng." Lần này, trong giọng nói lạnh lùng của Hạ Chí có châm chọc càng rõ ràng hơn, "Đáng tiếc là ngươi không có thời gian."
Mưa đột nhiên trở nên lớn hơn, không, đây đã không thể dùng từ biến lớn để hình dung, mà là đột nhiên trở nên không thể tưởng tượng nổi, hiện tại đã không phải trời mưa nữa, mà là trời hạ vũ tiễn!
Vũ tiễn ngập trời không ngừng rơi xuống, tốc độ và lực lượng đều lập tức trở nên không thể tưởng tượng nổi, hiển nhiên đây đã không còn là cơn bạo vũ bình thường, mà là một loại bạo vũ biến dị!
"Không, sao lại thế này... A... Nhân Hoàng, ngươi làm cái gì... A..." Giọng nói của Vũ Ma vang lên, giọng nói của nàng không còn kiều mị nữa, mà mang theo kinh hoảng, nhưng rất nhanh, tiếng kêu sợ hãi của nàng đã bị cơn bạo vũ triệt để chôn vùi.
Mà cơn bạo vũ này cũng không rơi xuống ở khắp mọi nơi, nó chỉ xuất hiện ở khu vực trong phương viên chừng ba mét chung quanh Vũ Ma, mà những nơi khác, mưa lại đang dần dần nhỏ đi.
Sát Sát đã xuất hiện trong tay Hạ Chí, nhìn thoáng qua Vũ Ma bị bạo vũ chìm ngập, Hạ Chí xoay người, giẫm lên biển khơi chậm rãi đi tới.
Mưa càng ngày càng nhỏ, khi Hạ Chí đi tới bờ biển, mưa đã tạnh, mà phía sau hắn, nơi xa xa, bạo vũ phạm vi nhỏ kia cũng đã ngừng, ngoài khơi thanh tịnh vô cùng, hệt như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Bạo vũ lướt qua bờ biển, có vẻ hết sức yên lặng, chẳng qua, tiếng chuông điện thoại của Hạ Chí rất nhanh đã phá vỡ loại yên lặng này.
"Ngươi đâu rồi? Không thấy Charlotte đâu nữa!" Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói lo lắng của Thu Đồng đã truyền tới.