Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 522 - Chương 521: Bảo Bảo Muốn Đi Chạy Một Vòng (1)

Chưa xác định
Chương 521: Bảo Bảo muốn đi chạy một vòng (1)

"Đồng Đồng, đừng lo lắng, Charlotte đang ở chung với ta." Hạ Chí nói xong câu đó, trước mặt hắn đã đột ngột hiện lên một tiểu nữ hài tóc vàng xinh đẹp, lại chính là Charlotte.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, ta đang ở cùng ba ba đây, chúng ta đã tìm được Sát Sát rồi." Charlotte lập tức la lên một câu.

"Ngươi chạy ra ngoài từ lúc nào?" Giọng điệu của Thu Đồng tràn đầy khó hiểu, nhưng không đợi Charlotte trả lời, nàng lại nói ngay: "Quên đi, nói chung các ngươi mau trở về!"

Thu Đồng nhanh chóng cúp điện thoại, Hạ Chí buông lỏng tay, Sát Sát trong ngực lập tức nhảy vào lòng Charlotte, meo một tiếng, có vẻ rất vui vẻ.

"Vừa rồi là Vũ Ma tới sao?" Charlotte vừa dùng bàn tay nhỏ vuốt ve lông Sát Sát, vừa mở miệng hỏi.

"Ta thực sự không rõ, một người dầm mưa cũng có thể chết, sao lại có thể không biết xấu hổ tự xưng mình là Vũ Ma?" Hạ Chí có phần hỏi một đằng trả lời một nẻo, chẳng qua, hiển nhiên Charlotte cũng đã nhận được đáp án mình muốn.

"Bọn hắn lại có thể tìm tới ta nhanh như vậy." Charlotte bĩu môi, "Nhất định là ngươi quá cao điệu."

"Bọn họ vốn không nhận ra ngươi, mà sở dĩ Vũ Ma tìm tới nơi này, là vì tìm được mèo của ngươi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Nếu ngươi không muốn mình bị tìm được thì đưa mèo của ngươi tới nơi khác đi."

"Không được, ta sẽ không đưa Sát Sát đi đâu hết!" Charlotte lập tức nói.

Hạ Chí nhìn Charlotte với ánh mắt cổ quái: "Con mèo này quan trọng với ngươi tới vậy sao?"

"Chúng ta đều là người đã từng mất đi năng lực, khi ngươi mất đi năng lực, rất nhiều người đã rời khỏi ngươi, mà ta, khi ta mất đi năng lực, chỉ có Sát Sát không hề rời bỏ ta." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Charlotte hiện lên vẻ mặt trẻ nhỏ không nên có, giọng nói của nàng cũng trở nên có chút kỳ lạ, "Nó là bằng hữu tốt nhất của ta."

"Được rồi, tùy ngươi, nữ nhi ngoan, chúng ta cần trở về, nếu không, Đồng Đồng sẽ lại suy nghĩ lung tung." Hiển nhiên Hạ Chí cũng không quá để ý chuyện này, với hắn, đám môn đồ Ác Ma có đến thành phố Thanh Cảng hay không, hắn cũng không kể tâm, nếu đến, vậy cứ giải quyết hết là được, bởi đối với hắn, đây thật sự là chuyện rất đơn giản.

Hạ Chí và Charlotte trực tiếp xuất hiện ở trong hành lang tòa nhà văn phòng, sau đó hai người cùng không chút hoang mang đi về phía phòng làm việc của Thu Đồng.

Hai người vừa tới phòng làm việc, Charlotte đã nói ngay với Thu Đồng: "Đồng Đồng tỷ tỷ, ta và Sát Sát lên lớp đây."

Lúc này Charlotte muốn ôm mèo cùng lên lớp, vì vậy, học sinh thứ ba mươi hai của lớp thiên tài chính là một con mèo tên Sát Sát.

"Các ngươi tìm được mèo ở đâu vậy..." Thu Đồng nhìn Hạ Chí, còn chưa dứt lời, nàng đã nhíu mày, "Sao ngươi lại bị ướt thành như vậy? Mau trở lại ký túc xá thay quần áo đi."

"Đồng Đồng, hiện tại ngươi đã nhìn thấy bộ dáng ta khi bị mưa xối ướt, có phải cũng nên để ta nhìn thấy bộ dáng ngươi ướt sũng một chút không?" Hạ Chí hỏi một cách rất rất nghiêm túc.

Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí: "Kêu ngươi nhanh đi thay quần áo!"

"Được rồi, Đồng Đồng, muốn đi thay quần áo chung không?" Hạ Chí vẫn không quên đùa giỡn Thu Đồng một câu.

"Ngươi thích đổi thì đổi, dù sao thì đến lúc đó, người bị cảm mạo cũng không phải ta!" Thu Đồng tức giận nói.

Cuối cùng Hạ Chí cũng rời khỏi phòng làm việc của Thu Đồng, trở về ký túc xá một chuyến, hắn thật sự thay bộ quần áo khác. Cứ việc thật ra hắn vừa về tới ký túc xá quần áo trên người đã khô ráo, nhưng hắn vẫn thay bộ quần áo trên người ra.

Sau đó, Hạ Chí nằm trên sofa.

"Ừm, đưa tin nhanh thật, kho hàng bị nổ tung, ba người đều bị nổ chết?" Hạ Chí bắt đầu lẩm bẩm, "Cả ba người đều là người thường? Vậy bomb đã được đưa vào trường bằng cách nào?"

Rất nhanh Hạ Chí đã ngừng lẩm bẩm, chỉ đeo mắt kính cứ nằm dài như vậy, mãi đến xấp xỉ mười phút sau, hắn mới lấy mắt kính xuống, sau đó nhắm hai mắt lại.

Thẳng đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Chí mới ngồi từ trên ghế sofa dậy, một lần nữa đeo kính mắt lên, mở cửa phòng, phát hiện lại là Charlotte đứng trước cửa.

"Ba ba, nên ăn cơm thôi!" Charlotte chạy vào, "Đồng Đồng tỷ tỷ nói muốn tới căn tin ăn cơm, còn nói phải làm gương tốt, biểu thị chúng ta rất tin tưởng vào an toàn của căn tin."

"Đồng Đồng đã tới căn tin sao?" Hạ Chí tùy ý hỏi.

"Đúng rồi, Đồng Đồng tỷ tỷ đi trước rồi." Charlotte gật đầu.

"Được rồi, vậy chúng ta cũng đi thôi." Hạ Chí cũng không tỏ thái độ gì với chuyện này, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, vừa xuống lầu vừa tùy ý hỏi: "Nữ nhi ngoan, đi học thú vị không?"

"Chơi rất vui, đúng rồi, ba ba, có người hỏi ta xem ngươi đã ngủ với Đồng Đồng tỷ tỷ chưa, ngươi có biết ta đã trả lời như thế nào không?" Cặp mắt xinh đẹp của Charlotte xoay vòng nhanh như chớp, có vẻ hết sức giảo hoạt.

"Không biết, nhưng ta có cảm giác, ngươi sắp bị đánh đòn." Hạ Chí lười biếng nói: "Đáp án của ngươi hẳn sẽ không khiến ta hài lòng."

"Ba ba, ta nói, ta còn chưa tận mắt thấy ngươi và Đồng Đồng tỷ tỷ ngủ cùng nhau." Charlotte cau mũi, "Người ta là bảo bảo ngoan, sẽ không nói láo!"

"Ah, đáp án này cũng không tệ lắm, không đánh ngươi nữa." Hạ Chí thuận miệng nói.

"Đúng rồi, ba ba, còn có người muốn nhờ ta hỏi ngươi, vì sao tiết thể dục của bọn hắn còn chưa bắt đầu?" Charlotte còn nói thêm.

Không tính Charlotte, lớp thiên tài còn ba mươi học sinh, mỗi một học sinh đều lựa chọn hạng mục thể dục mình thích. Nhưng cho đến bây giờ, đúng là còn một vài người chưa học tiết thể dục nào.

Bình Luận (0)
Comment