Không đợi Hạ Chí nói, Charlotte lại nói thêm: "Sau đó ta nói cho bọn hắn biết, chắc chắn là vì bọn hắn không đủ đáng yêu."
"Đáp án này cho điểm tối da, buổi trưa cho ngươi thêm một đùi gà." Hạ Chí bày ra vẻ rất hài lòng.
"Người ta không thích ăn đùi gà!" Charlotte lập tức bày bộ mặt như ăn mướp đắng.
Hai người vừa rảnh rỗi trò chuyện vừa bước tới căn tin, vừa vào cửa đã thấy Thu Đồng, bởi Thu Đồng thật sự quá dễ nhận ra, hơn nữa, một mình nàng ngồi một bàn, cũng không có người nào đi cướp vị trí với nàng.
Thu Đồng đã lấy cơm nước xong, kể cả cơm của Hạ Chí và Charlotte cũng đã được đặt lên bàn.
"Ai ya, thật sự có đùi gà!" Charlotte phát hiện trong mâm ăn thật sự có đùi gà.
"Nữ nhi ngoan, ngươi vui vẻ như vậy, vậy phần của ta cũng cho ngươi luôn đi." Hạ Chí lập tức gắp đùi gà trong đĩa của hắn cho Charlotte, "Xem, ta nói lời giữ lời, đã nói cho ngươi thêm đùi gà thì sẽ cho ngươi thêm."
"Người ta muốn giảm béo, không muốn ăn đùi gà." Vẻ mặt Charlotte tràn đầy đau khổ.
"Charlotte, ngươi đang tuổi lớn, giảm béo cái gì?" Thu Đồng có chút dở khóc dở cười, một tiểu nữ hài ba tuổi lại la hét giảm cân!
"Ừm, Đồng Đồng nói đúng." Hạ Chí gật đầu, "Ăn nhiều một chút, lớn nhanh!"
Vẻ mặt Charlotte tràn đầy đau khổ, nhưng nàng cũng không nói thêm gì, nàng cảm thấy nếu mình không ăn, Hạ Chí chắc chắn sẽ trực tiếp nhét đùi gà vào trong miệng nàng, sau đó còn có thể lấy mỹ danh là đút đồ ăn cho nữ nhi yêu dấu.
"Không thể để tên đại bại hoại này có cơ hội!" Trong lòng Charlotte thầm oán trách Hạ Chí, sau đó nàng cầm lấy một cái đùi gà, dùng sức cắn một cái, "Cắn chết tên đại bại hoại Hạ Chí!"
Nghĩ như vậy, Charlotte lập tức cảm thấy đùi gà trở nên ngon lành hơn rất nhiều.
Thật ra Thu Đồng thường xuyên ăn cơm ở căn tin, cứ việc cho tới nay, Thu Đồng vẫn luôn giữ hình tượng băng sơn mỹ nữ trước mặt sư sinh toàn trường, nhưng có đôi khi nàng lại khiến người ta cảm thấy nàng rất bình dị gần gũi. Phải biết rằng, một người sinh ra trong gia đình giàu có chân chính như nàng, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, vốn rất khó có khả năng đến căn tin ăn cơm chung với học sinh.
Mà thật ra hành động này của Thu Đồng cũng khiến đám học sinh càng dễ có ấn tượng tốt hơn với nàng, cao lãnh thì cao lãnh, nhưng vị mỹ nữ hiệu trưởng kia cũng không làm bộ.
Khi hình ảnh một nhà ba người trong mắt người khác ăn cơm xong rời đi, lại khiến không ít người ngưỡng mộ, thực sự là không dễ dàng, ăn căn tin cũng không để lãng phí lương thực. Phải biết rằng, đây là siêu cấp phú hào có tài sản trăm ức.
"No chết Bảo Bảo rồi, Bảo Bảo muốn đi chạy một vòng." Rời khỏi căn tin, Charlotte oán giận, sau đó nhẹ nhàng hô lên một câu, "Sát Sát, chúng ta đi chạy bộ đi."
"Charlotte, mới vừa ăn cơm xong không thể vận động mạnh, đi là được rồi, đừng chạy." Thu Đồng vội vã kêu một tiếng, thế nhưng đợi khi nàng hô xong, Charlotte đã chạy mất dạng.
Quay đầu nhìn Hạ Chí không nhúc nhích đứng đó, Thu Đồng không khỏi tức giận: "Người làm ba ba như ngươi có thể có chút trách nhiệm không? Cả ngày để Charlotte làm chuyện lung tung."
"Ta cho nàng hai cánh, để nàng tự do bay lượn." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
"Ngươi nói cái gì đó?" Thu Đồng ù ù cạc cạc.
"Khoa học chứng minh, quản thúc quá nghiêm bất lợi với sự phát triển của thiên tài." Hạ Chí vẫn có vẻ nghiêm túc như vậy.
"Nói tiếng người!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí.
"Được rồi, Charlotte quá nghịch ngợm, ta cũng không quản được." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
"Rõ ràng là ngươi lười quản." Hiển nhiên Thu Đồng không tin.
Đúng là Hạ Chí lười quản thật, bởi trên thực tế, Charlotte vốn không cần người quản. Thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ Thu Đồng cũng không biết chuyện này. Mà nếu Hạ Chí nói cho Thu Đồng biết, thật ra Charlotte đã hai mươi ba tuổi, chắc chắn Thu Đồng sẽ cảm thấy Hạ Chí đang nói hưu nói vượn.
"Đồng Đồng, chúng ta cũng đi tản bộ đi." Hạ Chí đề nghị.
"Ta muốn đi ngủ trưa." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, hiện tại buổi tối nàng ngủ không đủ giấc, giữa trưa nhất định phải nghỉ ngơi một hồi, bổ sung giấc ngủ.
"Thật tốt quá, ngủ chung." Hạ Chí bày ra vẻ cầu còn không được.
"Ngươi nằm mơ!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí.
"Ừm, chờ ta ngủ thiếp đi, ta nhất định sẽ nằm mơ." Hạ Chí lập tức nói.
Thu Đồng còn muốn nói điều gì, đột nhiên điện thoại của nàng lại đổ chuông, mà nàng lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn, lại là Hàn Tiếu gọi điện thoại tới.
"Tiếu Tiếu, Hạ Chí không điện thoại cho ngươi... Cái gì?" Giọng điệu của Thu Đồng đột nhiên thay đổi, "Chuyện gì xảy ra? Ngươi không sao chứ? Được, ngươi cứ nghỉ ngơi ở bệnh viện cho tốt đi, ta sẽ mau chóng tới đó."
Cúp điện thoại, trong giọng nói của Thu Đồng có phẫn nộ rất rõ ràng: "Lẽ nào lại có cái lý ấy, vậy mà Tiếu Tiếu lại bị người đánh ở nơi này!"
Dừng một chút, Thu Đồng còn nói thêm: "Ngươi đã không muốn tới Giang Thành, vậy ta đi, trường học ngươi xem, ta sẽ dẫn một đội vệ sĩ từ bảo vệ Long Đằng tới, vấn đề an toàn không đáng ngại."
"Đồng Đồng, chút chuyện nhỏ như vậy chưa cần để ngươi đích thân đi, ta đi là được." Hạ Chí lại lắc đầu nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa chúng ta còn phải đi hưởng tuần trăng mật đây."
"Ngươi tới Giang Thành một mình?" Thu Đồng ngẩn ra, lúc trước nàng có nói thế nào gia hỏa này cũng không chịu đi, vậy mà hiện tại hắn lại thay đổi ý định?