"Đồng Đồng, chuyện rất đơn giản, ta tới Giang Thành đánh đám người kia một trận, sau đó có thể trở về rồi, không mất bao nhiêu lâu." Hạ Chí bày ra vẻ mặt hời hợt, "Cho nên một mình ta đi là được."
"Nhưng không phải ngươi nói ngươi không muốn đi sao?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.
"Đồng Đồng, đương nhiên ta không cần vì mấy trăm vạn mà tới Giang Thành một chuyến, nhưng bây giờ bằng hữu của ngươi bị bắt nạt bị sỉ nhục, đây là không nể mặt ngươi, không nể mặt ngươi chính là không nể mặt ta, hai chuyện này khác nhau." Hạ Chí nói rất chân thành: "Nói chung là ta sẽ tới Giang Thành ngay bây giờ."
Nói đến đây, Hạ Chí lẩm bẩm: "Ừm, nên đi máy bay hay là nên ngồi xe lửa đây?"
"Ngồi xe lửa cần sáu giờ, cho dù hiện tại lên xe, cũng phải tới tối mới đến Giang Thành được, ngươi nên đi máy bay đi." Thu Đồng rất tự nhiên tiếp lời, "Ta sẽ mua vé máy bay giúp ngươi."
Rất nhanh Thu Đồng đã lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại mua vé máy bay. Mấy phút đồng hồ sau, nàng cúp điện thoại, nhìn Hạ Chí: "Vé đã được mua xong, một giờ sau sẽ cất cánh, ngươi có cần thu dọn ít đồ đạc không? Chúng ta phải tới sân bay ngay bây giờ."
"Không cần, thiếu cái gì thì cứ mua cái đó là được." Hiển nhiên Hạ Chí không định mang theo hành lý.
"Vậy đi thôi, ta đưa ngươi tới sân bay." Thu Đồng cũng không chậm trễ thời gian nữa.
Rất nhanh, chiếc Lamborghini hiệu Hạ Chí đã được lái ra khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật. Trường trung học phổ thông Minh Nhật cách sân bay cũng không xa, lái xe không tới nửa giờ, chỉ có điều hiện tại cách thời gian check in không lâu, cho nên Thu Đồng lái xe tương đối nhanh, rất sợ làm lỡ thời gian.
Xấp xỉ hai mươi phút sau, hai người đã tới sân bay.
"Đưa chứng minh nhân dân cho ta, ta đi quét vé máy bay giúp ngươi." Thu Đồng xung phong nhận việc, nàng cảm thấy mình càng quen thuộc với việc này hơn Hạ Chí.
Hạ Chí làm theo lời nàng, chờ sau khi Thu Đồng quét vé máy bay trở về, hai người cùng tới trước khu kiểm tra an ninh.
Thấy Hạ Chí trực tiếp đi về thông đạo kiểm tra an ninh dành cho khách VIP, Thu Đồng không khỏi cảm thấy buồn bực: "Sao ngươi biết ta mua vé máy bay khoang hạng nhất cho ngươi?"
Phải biết rằng, hiện tại Thu Đồng còn chưa đưa vé máy bay cho Hạ Chí đâu.
"Đồng Đồng, ta vốn không biết." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Nhưng ta chắc chắn là khách quý."
Thu Đồng lập tức cạn lời, logic của người này luôn luôn kỳ lạ như vậy, nhưng nghe vào tai lại như không chê vào đâu được.
"Được rồi, ngươi đi kiểm tra an ninh đi." Thu Đồng đưa vé máy bay và giấy chứng nhận cho Hạ Chí, "Ta về trước."
Hạ Chí cũng không nhận vé máy bay ngay, hắn chỉ nhìn Thu Đồng, nói rất chân thành: "Đồng Đồng, có phải ngươi quên mất một chuyện chưa làm không?"
"Ta quên chuyện gì?" Thu Đồng hơi ù ù cạc cạc.
"Thân yêu, ta sắp phải xa nhà, vào thời điểm này, không phải ngươi nên hôn tạm biệt ta sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Không!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này thật sự là thời thời khắc khắc không quên tìm cơ hội!
"Được rồi, vậy ít nhất cũng phải ôm một chút?" Hạ Chí dang hai cánh tay.
"Cầm lấy vé máy bay của ngươi đi!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, nàng mới không mắc mưu đâu.
Nhét vé máy bay vào trong tay Hạ Chí, Thu Đồng xoay người rời đi. Nếu còn tiếp tục nói chuyện với gia hỏa này, nói không chừng nàng sẽ giống với lần ở phòng ăn kia, loại chuyện này không thể lặp đi lặp lại nhiều lần, nếu không chắc chắn gia hỏa này sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Thu Đồng nhanh chóng rời đi, nhưng đi được mấy chục mét, đột nhiên nàng lại không tự chủ được mà ngừng lại, sau đó nàng không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, lần này, nàng chỉ thấy được bóng lưng Hạ Chí.
Thấy Hạ Chí đang đi qua thông đạo kiểm tra an ninh, đột nhiên trong lòng Thu Đồng dâng lên cảm giác khác thường, tựa như bất an, một loại bất an vô cùng mãnh liệt.
Lần này, Hạ Chí rời đi rất đột nhiên, đột nhiên đến mức thậm chí bản thân Thu Đồng còn không ý thức được, thật ra đây là một lần đi xa, tuy nhiên Hạ Chí nói hắn sẽ lập tức quay về, nhưng Thu Đồng lại có chút bất an, nàng luôn cảm thấy Hạ Chí sẽ không trở lại nhanh như vậy.
Mà quan trọng hơn là Thu Đồng phát hiện, đột nhiên mình lại có cảm giác vô cùng không tốt, từ sau khi Hạ Chí xuất hiện trong thế giới của nàng, hắn gần như chưa từng biến mất bao giờ, ngoại trừ có một lần cuối tuần, hắn biến mất gần hai ngày, mà lúc ấy lại khác với bây giờ, chí ít, vào lúc ấy, dường như nàng cũng không quá để ý như bây giờ.
Nhưng hiện tại, đột nhiên nàng lại phát hiện, nàng đã quen việc có Hạ Chí bên cạnh mỗi ngày, trước đó nàng không hề ý thức được điểm này, nhưng khi Hạ Chí đi vào thông đạo kiểm tra an ninh, gần lên máy bay rời đi, nàng mới chính thức ý thức được.
Hạ Chí đã đi qua thông đạo kiểm tra an ninh, nhìn bóng lưng Hạ Chí dần đi xa, Thu Đồng như bản năng mà bước ra một bước, nhưng nàng lập tức ngừng lại, hiển nhiên, lý trí cuối cùng vẫn chiếm thượng phong.
"Thu Đồng à Thu Đồng, ngươi có chút tiền đồ có được không?" Trong lòng Thu Đồng thầm mắng bản thân mình, nàng quen biết tên khốn nạn còn chưa được một tháng đâu, vậy mà nàng lại có thể nảy sinh cảm giác ỷ lại vào hắn.
Không được, không thể như vậy!
Thu Đồng hít một hơi thật sâu, sau đó tự nói với mình, có lẽ đây là chuyện tốt, nàng phải thừa dịp Hạ Chí không có ở đây để tìm lại bản thân càng thêm độc lập kia.
Tuy nói vậy, nhưng Thu Đồng lại vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua bóng dáng Hạ Chí, sau đó nàng mới xoay người, cắn răng nhanh chóng rời đi.
Cách thời gian máy bay cất cánh chỉ còn mười lăm phút, Hạ Chí là hành khách cuối cùng trong khoang hạng nhất, chỉ có điều trong khoang hạng nhất của máy bay cũng chỉ có hai hàng ghế, tám người.