Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 529 - Chương 528: Các Ngươi Có Thể Tan Việc (2)

Chưa xác định
Chương 528: Các ngươi có thể tan việc (2)

Sau cùng, ba người kia tăng giá lên tới một ngàn vạn, nhưng rất hiển nhiên, Hàn Tiếu sẽ không đồng ý. Nói đùa gì vậy, hiện tại, bốn phần mười cổ phần này không chỉ có giá một ngàn vạn.

Vì vậy, sau khi Hàn Tiếu rời khỏi công ty này, nàng và Phương Chính đột nhiên bị người đánh, mà đám người đã đánh bọn họ còn uy hiếp bọn họ mau chóng cút đi, nếu bọn họ không rời khỏi Giang Thành, vậy lần kế, bọn họ sẽ gãy tay gãy chân.

"Hiện tại có một số người thật sự là không có chút uy tín gì, trước đây nếu không có Quan Vũ đầu tư ba trăm vạn, công ty của ba người này đa sớm bị đóng cửa, hiện tại thì hay rồi, bọn hắn vừa thành công đã cảm thấy đây đều là công lao của bọn hắn, lại muốn trực tiếp trả lại ba trăm vạn, cứ như bọn hắn đi mượn ba trăm vạn vậy. Thật đúng là, Quan Vũ cũng không phải phụ thân của bọn hắn, sao phải vô duyên vô cớ cho bọn hắn mượn ba trăm vạn?" Hàn Tiếu có chút tức giận, đây vốn có thể coi là một lần đầu tư rất thành công của Quan Vũ, nhưng hiện tại lại biến thành như vậy.

Thật ra đầu tư kiểu này phần lớn đều sẽ thất bại, các hạng mục khác của Quan Vũ thua lỗ hơn ngàn vạn, cũng không thể tìm đối tượng đầu tư đòi trở lại. Hiện tại vất vả lắm mới thành công được một hạng mục, đối phương lại muốn chơi xấu!

"Rất nhiều người vốn là như vậy, chỉ nhớ rõ cố gắng của mình mà không nhớ tới trợ giúp của người khác." Hạ Chí lười biếng nói: "Quen là được rồi."

"Đúng vậy, thành công là kết quả do mình nỗ lực, mà thất bại thì là sai lầm của người khác." Hàn Tiếu cũng không nhịn được than thở, "Thật ra những chuyện này cũng không có gì lớn, nhưng thân là luật sư, ta không quen nhìn nhất chính là loại người không tuân thủ hợp đồng này, tồi tệ nhất là rõ ràng bọn hắn còn tìm người đến đánh chúng ta, uy hiếp chúng ta rời khỏi Giang Thành!"

"Không sao, đánh ngược lại là được." Hạ Chí lười biếng nói.

"Ách?" Hàn Tiếu ngẩn ngơ, "Cái kia… Hạ đại soái ca, ngươi… ngươi không định đi đánh nhau đấy chứ?"

"Sẽ không, ta chỉ đi đánh bọn hắn một trận mà thôi." Hạ Chí thuận miệng nói: "Thân là luật sư, dùng từ nhất định phải chuẩn xác, một phương ấu đả tuyệt không thể gọi là đánh nhau."

Hàn Tiếu nhất thời không cách nào phản bác, mà lúc này đây, nàng phát hiện, hai người đã tới dưới tòa nhà của công ty đối phương.

Đây là một tòa nhà văn phòng cách bệnh viện không tới 200m, mà văn phòng của công ty bọn họ cần tìm ở ngay phía trên. Đột nhiên Hàn Tiếu cảm thấy buồn bực, nàng vốn còn chưa nói địa điểm cho Hạ Chí, nhưng vừa vặn, hình như Hạ Chí lại đang đi phía trước dẫn đường?

Trong lúc nghĩ ngợi, Hàn Tiếu phát hiện Hạ Chí đã đi vào văn phòng, mà khi hai người vào thang máy lên tới tầng tám, Hàn Tiếu có thể xác định, Hạ Chí thật sự biết rất rõ mục tiêu lần này.

Khoa học kỹ thuật Người Gỗ.

Đây là mục tiêu của Hạ Chí và Hàn Tiếu, sản phẩm của bọn hắn là một ứng dụng điện thoại di động tên người gỗ, thật ra đây là một phần mềm xã giao, người sử dụng mục tiêu là đám người không quen xã giao, được xưng là người gỗ cứu vớt xã giao.

Hiện tại vừa lúc năm giờ chiều, còn nửa giờ nữa mới tới giờ tan sở, đương nhiên, những công ty khoa học kỹ thuật kiểu này có đôi khi không có giờ làm việc cố định.

"Hạ đại soái ca..." Hàn Tiếu còn muốn khuyên Hạ Chí không nên đánh người ở chỗ này, ngộ nhỡ bị bắt tới cục cảnh sát thì phiền phức càng lớn hơn.

Dù sao thì đây cũng không phải thành phố Thanh Cảng, không có vị Hạ Mạt cảnh quan xinh đẹp khêu gợi kia.

Nhưng Hàn Tiếu còn chưa nói ra, Hạ Chí đã đi vào công ty khoa học kỹ thuật Người Gỗ, sau đó, hắn hô một câu: "Các ngươi có thể tan việc."

Thật ra công ty này rất nhỏ, cũng chỉ là một gian phòng lớn chừng trăm mét vuông, số lượng nhân viên cũng chỉ chừng hai mươi người. Lúc đầu mọi người đều cắm đầu vào máy vi tính làm việc, mà nghe được những lời này của Hạ Chí, đám nhân viên mới ngẩng đầu lên, chỉ có điều bọn hắn đều cảm thấy mơ hồ, người kia là ai?

Lúc này, lễ tân có thể tính là xinh đẹp rốt cục cũng thấy Hàn Tiếu đi tới, bận rộn mở miệng nói: "Hàn luật sư, sao ngươi lại đến? Hồng tổng của chúng ta không ở đây..."

"Hiện tại ngươi gọi điện thoại cho Hồng tổng của các ngươi tới." Hạ Chí ngắt lời tiếp tân, thản nhiên nói.

"Vị tiên sinh này, xin hỏi ngươi là..." Tiếp tân có chút ù ù cạc cạc, nàng còn chưa thể xác định đến cùng có phải người này cùng tới với Hàn Tiếu hay không.

"Ta là người có thể cho các ngươi tan việc sớm." Hạ Chí nói xong câu đó lại đột nhiên đưa tay nhấc máy vi tính trước mặt tiếp tân lên, sau đó, trực tiếp nện thẳng vào một chiếc máy vi tính ngay trước mặt người khác.

Bang bang bốp bốp...

"Này, ngươi định làm cái gì vậy..." Tiếp tân ngu si, thế nhưng đáp lại nàng vẫn chỉ là tiếng máy vi tính bị đập.

"Sao ngươi lại đập máy vi tính của ta?"

"Ngươi bị gì vậy?"

"Rốt cục ngươi là ai?"

"Nhanh gọi điện thoại báo cảnh sát..."

Những người khác cũng bắt đầu sôi nổi quát lớn, nhưng Hạ Chí vốn không để ý đến bọn hắn, hắn chỉ không nhanh không chậm đấm vào máy vi tính, mà không bao lâu, toàn bộ máy vi tính trong văn phòng đều đã bị hắn đập nát.

"Tốt rồi, hiện tại các ngươi thực sự có thể tan việc." Giọng nói lười biếng của Hạ Chí vang lên, đối với một công ty khoa học kỹ thuật, việc máy vi tính đều bị đập nát thực sự có thể tính là tan việc.

Vấn đề nằm ở chỗ những nhân viên này cũng không thể rời đi thật.

"Hàn luật sư, đây là làm việc theo pháp luật mà ngươi nói sao?" Một tiếng cười lạnh truyền đến, một nam nhân tuổi còn trẻ đi ra từ trong phòng làm việc nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment