"Không phải Hồng tổng không có ở đây sao?" Hàn Tiếu cũng không nhịn được mà châm chọc, người này chính là một trong ba người sáng lập công ty khoa học kỹ thuật Người Gỗ, hiện đang là CEO của công ty, mà thật ra, mấy ngày nay, Hàn Tiếu cũng chủ yếu là thương lượng với vị Hồng tổng này.
Rất hiển nhiên, lúc trước vị Hồng tổng này đã dặn dò lễ tân, nếu Hàn Tiếu tới đây thì cứ nói hắn ta không có ở đây. Chỉ có điều, hiện tại đột nhiên công ty bị người đập, rốt cục hắn ta cũng không nhịn được mà xuất hiện.
"Hàn luật sư, hẳn đây là người do ngươi dẫn tới, ngươi hiểu pháp luật, ta tin tưởng hẳn ngươi cũng hiểu rõ, một khi ta báo cảnh sát, ngươi và vị bằng hữu kia của ngươi đều sẽ vì tội cố ý hủy hoại tài sản mà bị bắt đi. Đến lúc đó, ngươi sẽ bị thu hồi và huỷ tư cách luật sư, mà sau đó, ngươi và người bạn kia của ngươi sẽ đều phải ngồi chồm hổm trong ngục giam." Trong giọng nói của Hồng tổng có chút đắc ý, "Hiện tại chỉ có một vấn đề, Hàn luật sư, ngươi xác định đây là kết quả ngươi muốn sao?"
"Thế nào? Ngươi lại muốn uy hiếp ta sao?" Hàn Tiếu có chút tức giận, nhưng trong lòng cũng có chút buồn bực, Hạ Chí náo loạn như vậy khiến nàng cảm thấy rất bị động.
Tuy thông thường, chỉ đập phòng làm việc hẳn không đến mức phải ngồi tù thật, nhưng nếu thật sự làm lớn chuyện này lên vẫn sẽ rất phiền toái.
"Hàn luật sư, hiện tại ta còn chưa báo cảnh sát, có rất nhiều chuyện vẫn còn có thể thương lượng, chỉ có điều một khi cảnh sát tới thật, vậy kết quả không phải ta có thể thay đổi." Hồng tổng bày ra vẻ nắm chắc phần thắng, hiển nhiên, hắn ta không báo cảnh sát là muốn lợi dụng cơ hội này áp chế Hàn Tiếu tiếp nhận điều kiện của hắn ta.
Đối với vị tên Hồng tổng này, cho dù có đưa Hàn Tiếu vào ngục đến cũng không có tác dụng gì, thứ hắn ta để ý chân chính là số tiền lớn kia.
"Ngươi muốn ta ngồi trong ngục?" Đúng lúc này, giọng nói của Hạ Chí vang lên.
"Thế nào? Sợ sao?" Hồng tổng này đi về phía Hạ Chí, "Nếu sợ thì khuyên Hàn luật sư chấp nhận điều kiện của chúng ta, như vậy mọi chuyện đều dễ thương lượng... Ách!"
Còn chưa dứt lời, Hồng tổng đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ, một cái răng trực tiếp bay ra từ trong miệng hắn ta, rơi vào trên tay tiếp tân sảnh lớn, khiến nàng phải thét chói tai: "A!"
Hàn Tiếu lập tức trợn tròn mắt, bởi nàng thấy rất rõ ràng, đột nhiên Hạ Chí nện một quyền ngay lên trên mặt Hồng tổng!
"Ngươi đang làm cái gì?"
"Sao ngươi lại đánh người?"
"Mau báo cảnh sát!"
"Hồng tổng ngươi không sao chứ?"
Trong văn phòng loạn thành một bầy, có người chỉ trích Hạ Chí, có người muốn gọi người tới giúp, cũng có người đi hỏi tên Hồng tổng kia có sao không, chỉ có điều hiển nhiên lời hỏi thăm này có chút dư thừa, rõ ràng vị Hồng tổng này có sao, bởi lúc này, Hạ Chí còn đang đánh hắn ta đây!
Sau khi Hạ Chí nện một quyền lên mặt Hồng tổng, ngay sau đó hắn lại cho vị Hồng tổng này một cước, đá hắn ta ngã xuống đất, tiếp sau đó, hắn lại đá thêm mấy đá, đá vị Hồng tổng này phải kêu thảm thiết liên tục, cuối cùng Hạ Chí mới ngừng lại.
"Không phải ngươi muốn để ta phải vào tù sao? Để ta giúp ngươi một chút đi." Giọng nói của Hạ Chí lại vang lên, "Đập mấy cái máy tính không thể dễ dàng ngồi tù như vậy, hiện tại hẳn đã đủ."
Dừng lại một chút, Hạ Chí cảm khái: "Xem đi, ta vẫn luôn là người lấy việc giúp người làm niềm vui như vậy."
Nghe nói như thế, đám người trong văn phòng đưa mắt nhìn nhau, người này… người này bị điên rồi sao?
Hàn Tiếu sờ sờ đầu, nàng bắt đầu hoài nghi não mình cũng bị chấn động, nếu không vì sao nàng cũng đau đầu?
"Thu đại tiểu thư, ta thực sự quá bội phục người, có thể yêu đương với người như vậy tuyệt đối phải có năng lực mạnh mẽ vô cùng." Trong lòng Hàn Tiếu thầm nói, không phải nàng không biết Hạ Chí tương đối hiếm thấy, nhưng vấn đề là độ hiếm thấy của Hạ Chí luôn có thể vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
Cũng giống như bây giờ, hắn đánh Hồng tổng một trận như vậy chỉ vì đủ điều kiện ngồi chồm hổm trong ngục giam?
Hắn cũng thật thích ngục giam nha!
"Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!" Hồng tổng tức tới hổn hển, nằm trên mặt đất rống giận.
Hiển nhiên, lúc này hắn ta đã không thể đoái hoài tới món tiền kia, mới vừa bị đánh nhừ đòn ngay trước mặt nhiều nhân viên như vậy, chính hắn ta đã mất hết mặt mũi, chỉ nghĩ tống Hạ Chí vào ngục giam.
Lúc này thực sự có người báo cảnh sát, nhưng hiển nhiên Hạ Chí không hề để tâm tới chuyện này, chỉ thấy hắn tiện tay kéo một cái ghế tới, ngồi xuống, bắt chéo hai chân, đồng thời còn nói với Hàn Tiếu: "Hàn đại luật sư, ngồi một chút đi, cảnh sát không tới nhanh như vậy đâu."
"Ta nói này Hạ đại soái ca, ngươi thật sự muốn ở lại đây chờ khi cảnh sát tới sao?" Hàn Tiếu cảm thấy cạn lời.
"Đương nhiên phải đợi, nói không chừng ta lại có thể đợi được một mỹ nữ cảnh quan cũng nên?" Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ách, ta cảm thấy ta nên gọi điện thoại trước." Hàn Tiếu quyết định gọi điện thoại cho Thu Đồng, nàng thật không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Hàn Tiếu đi tới cửa, bấm số điện thoại của Thu Đồng, trò chuyện đại khái chừng vài phút đồng hồ sau đó nàng lại cúp điện thoại, sau đó nàng lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt có chút cổ quái.
Một giọng nói vô cùng dễ nghe đúng lúc vang lên: "Đồng Đồng lại nhớ ngươi, mau nhận điện thoại, Đồng Đồng lại nhớ ngươi, mau nhận điện thoại..."
Hàn Tiếu thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, đợi khi Hạ Chí lấy điện thoại di động ra, nàng mới kịp phản ứng, vậy mà đây lại có thể là tiếng chuông điện thoại của Hạ Chí?
Lại nói tiếp, cứ việc hiện tại là xã hội internet, thông tin phát đạt, nhưng kỳ thật mọi người vẫn càng quan tâm tới chuyện xảy ra ở nơi mình sinh sống hơn, cho nên ở thành phố Thanh Cảng, gần như không người không biết Hạ Chí và Thu Đồng, nhưng tới tỉnh khác, số người quen biết Thu Đồng hẳn vẫn không ít, nhưng số người quen biết Hạ Chí lại sẽ không nhiều như vậy.