Cũng giống như bây giờ, chí ít trong văn phòng này cũng không một bóng người nhận ra Hạ Chí.
Lúc này Hạ Chí cũng đã nhận điện thoại: "Đồng Đồng, ta biết ngươi nhớ ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi..."
"Có quỷ mới nhớ ngươi!" Đầu bên kia điện thoại, Thu Đồng tức giận ngắt lời Hạ Chí, "Tiếu Tiếu mới vừa gọi điện thoại cho ta, ngươi rất muốn ngồi tù có đúng không?"
"Đồng Đồng, thật ra ta cảm thấy, nếu hai chúng ta cùng ngồi tù vẫn đủ lãng mạn." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Hai mươi đôi mắt nhìn Hạ Chí, đều cảm thấy mình đang nhìn một tên bệnh thần kinh, cùng ngồi tù lại còn rất lãng mạn? Rốt cục người bị bệnh tâm thần sung sướng tới mức nào!
"Này, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, vị Hạ cảnh quan kia của ngươi cũng không ở Giang Thành, ngươi làm trò như vậy sẽ bị bắt vào cục cảnh sát." Trong giọng điệu của Thu Đồng có buồn bực rất rõ ràng, đồng thời còn có một chút lo lắng.
"Đồng Đồng, thật ra cục cảnh sát chơi cũng rất vui." Hạ Chí vẫn có vẻ chẳng hề để ý.
"Ngươi!" Thu Đồng bị chọc tức, "Ta lười quản ngươi!"
Rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn được nữa, tức giận tới mức trực tiếp cúp điện thoại, nàng thật sự lo lắng Hạ Chí sẽ bị bắt, nhưng Hạ Chí lại không hề để tâm, khiến nàng không nhịn được tức giận.
"Lưu manh đáng chết, để ngươi bị bắt vào cục cảnh sát rồi lại nói!" Thu Đồng quyết định mặc kệ Hạ Chí, đợi khi gia hỏa này tới cục cảnh sát chịu khổ rồi nàng lại một lần nữa gọi điện thoại cho vị Hạ cảnh quan kia.
Thu Đồng không phải người ngu, ở thành phố Thanh Cảng, cho dù Hạ Chí có làm gì cũng không bị bất kỳ cảnh sát nào làm phiền, điều này đủ để chứng minh bối cảnh của Hạ Mạt rất mạnh. Thu Đồng tin tưởng, nếu Hạ Chí thật sự xảy ra vấn đề gì đó ở Giang Thành, nhất định Hạ Mạt vẫn có thể giúp một tay.
"Ôi, ta nói đêm nay không thể trở về nhà, kết quả Đồng Đồng tức giận." Hạ Chí lẩm bẩm.
Vẻ mặt Hàn Tiếu tràn đầy cổ quái, nàng cũng không tin Thu Đồng lại vì chuyện này mà tức giận.
"Hàn đại luật sư, tối nay ngươi muốn ăn gì?" Lúc này Hạ Chí lại mở miệng hỏi.
"A?" Hàn Tiếu nhất thời không kịp phản ứng, họa phong này biến đổi quá nhanh.
"Cảnh sát tới hơi chậm, lại sắp tới giờ ăn cơm tối rồi, ta cảm thấy chúng ta nên gọi ít đồ ăn tới." Hạ Chí lười biếng nói.
Hàn Tiếu lập tức cảm thấy hết chỗ nói, người này còn muốn lập tức đi ăn cơm chiều?
"Ăn cơm tù không cần gọi món!" Một tiếng cười lạnh truyền đến, lại là vị Hồng tổng kia đã bò từ dưới đất dậy, "Ta cho ngươi biết... Ách!"
Thương cảm cho vị Hồng tổng này còn chưa nói dứt lời lại hét thảm một tiếng, sau đó lại ngã xuống.
"Rõ ràng còn có thể đứng lên, xem ra bị thương chưa đủ nặng." Hạ Chí đứng lên, "Như vậy thật không cách nào để ta ngồi tù."
Trong khi nói chuyện, Hạ Chí lại liên tục đá vị Hồng tổng này mấy đá.
"Dừng tay, ngươi thật quá mức!" Một nam nhân viên lao đến, đáng tiếc, hắn ta mới vừa vọt tới trước mặt Hạ Chí đã bị Hạ Chí tiện chân đạp ngã.
"Đừng tưởng cảnh sát sắp tới thì ngươi có thể nhân cơ hội biểu hiện trước mặt ông chủ." Hạ Chí lười biếng nói: "Hơn nữa, trên lý luận, thật ra ta mới là ông chủ lớn của nơi này."
Nhân viên công ty khoa học kỹ thuật Người Gỗ đều cảm thấy buồn bực, rốt cuộc người này là ai vậy, sao hắn lại thành ông chủ lớn của công ty?
"Người này là sao? Mới vừa rồi ai báo cảnh sát?" Giọng nói từ cửa truyền đến, lại có hai cảnh sát một nam một nữ xuất hiện.
Hàn Tiếu không khỏi nói thầm, không ngờ Hạ Chí thật sự đợi được nữ cảnh quan, chỉ có điều, nữ cảnh quan này tuy cũng có thể nói là không tệ, nhưng nàng hoàn toàn không thể so với vị nữ cảnh quan gợi cảm ở thành phố Thanh Cảng.
"À, chào cảnh quan, cuối cùng các ngươi cũng đến." Hạ Chí tươi cười xán lạn với hai cảnh sát.
"Ngươi báo cảnh sát?" Nữ cảnh sát mở miệng hỏi.
"Ah, không phải, ta là người chưa bao giờ báo cảnh sát." Hạ Chí thuận miệng nói: "Nói đơn giản, là ta đã đập phá phòng làm việc này, sau đó lại đánh gia hỏa này một trận, sau đó nữa bọn hắn báo cảnh sát."
Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp phải có kẻ đánh người sau đó lại thành thật thừa nhận như vậy.
"Sao ngươi lại muốn đánh người?" Nam cảnh sát nhíu mày, trực giác nói cho hắn ta biết, chuyện này hơi không thích hợp.
"Cũng không có gì, ta chỉ muốn bắt nạt bọn hắn." Hạ Chí nhìn Hồng tổng đang bò từ dưới đất dậy, "Đặc biệt muốn bắt nạt vị Hồng tổng này."
Trong lúc nói chuyện, Hạ Chí lại đá ra một đá, Hồng tổng còn chưa kịp bò dậy lại ngã xuống.
Hàn Tiếu quay đầu, có cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng, gia hỏa này lại có thể đánh người ngay trước mặt cảnh sát!
"Xem đi, hai vị cảnh quan, người này quá kiêu ngạo, rõ ràng còn dám đánh Hồng tổng của bọn ta... A!" Nam nhân viên vừa bị đạp ngã trước đó cũng đứng lên, đứng ở bên kia, một bộ lòng đầy căm phẫn, chỉ có điều hắn ta còn chưa thể nói hết lời, Hạ Chí lại cho hắn ta một cước.
Kiêu ngạo!
Quá kiêu ngạo!
Trong văn phòng, mỗi người đều có ý nghĩ này, ngay cả Hàn Tiếu cũng cảm thấy Hạ Chí thực sự kiêu ngạo tới hơi quá mức, hai cảnh sát người ta còn đang đứng bên cạnh nhìn đâu!
"Ngươi làm cái gì đấy?"
"Mau dừng tay!"
Hai cảnh sát cũng gần như cùng lúc rống lên, hiển nhiên bọn họ cũng rất bất mãn với hành vi của Hạ Chí, mà nam cảnh sát lại càng trực tiếp lấy một bộ còng tay ra: "Đi, theo chúng ta tới cục!"