"Ừm, vị sĩ quan cảnh sát này, thật xấu hổ, hôm nay ta không có dự định tới cục cảnh sát." Hạ Chí nhìn nam cảnh sát, không nhanh không chậm nói: "Huống chi, hiện tại ta chỉ mới bắt đầu bắt nạt người đây."
"Có tới cục cảnh sát hay không, không tới phiên ngươi quyết định!" Nam cảnh sát hừ nhẹ một tiếng.
"Không, đây là chuyện do ta quyết định." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta muốn tới nơi nào, hoặc không tới nơi nào, đều do ta quyết định, những người khác không cách nào quyết định thay ta."
"Tốt nhất là ngươi nên phối hợp một chút!" Nữ cảnh quan bên cạnh không nhịn được mở miệng, "Không nên ép chúng ta dùng thủ đoạn cưỡng chế!"
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nhanh bắt hắn, bắt hắn!" Vị Hồng tổng kia lại kêu lên, một bộ rất bất mãn, mà hắn ta cũng lại một lần nữa bò từ dưới đất dậy.
Chỉ là hắn ta vừa đứng vững, Hạ Chí lại đá ra một cước, đạp ngã hắn ta.
"Ta nói này, ta mới vừa bắt nạt ngươi." Hạ Chí nhìn Hồng tổng trên mặt đất, "Có phải ngươi cảm thấy cảnh sát đến, ta sẽ không dám bắt nạt ngươi nữa? Thật ra, ta cố ý chờ khi cảnh sát đến để nói cho ngươi biết, bất luận là ai ở chỗ này, ta vẫn có thể bắt nạt ngươi như cũ."
"Thật đúng là có cái lý nào lại vậy!" Nam cảnh sát lại nổi giận, "Ngươi quả là không đặt cảnh sát chúng ta vào mắt!"
Nam cảnh sát này vừa nói vừa chuẩn bị lấy còng tay ra, hắn ta làm cảnh sát được mấy năm, nhưng ngươi hoàn toàn không đặt cảnh sát vào mắt như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy.
"Hắn chỉ không để các ngươi vào mắt." Giọng nói lạnh như băng truyền đến, mà đồng thời, toàn bộ người trong phòng làm việc đều cảm nhận được một luồng hàn khí.
"Ngươi nói ai..." Nam cảnh sát có chút tức giận quay đầu, nhưng còn chưa dứt lời, hắn ta đã ngây dại.
Kinh diễm!
Đẹp đến mức tận cùng, lạnh đến mức cực hạn.
Mặt trứng tuyệt mỹ, tư thái tuyệt mỹ, đây là một băng sơn nữ cảnh quan tập hợp cả mỹ lệ và gợi cảm, cứ việc trên người nàng còn đang tản mát ra ý lạnh vô tận, nhưng nam cảnh sát này vẫn nhìn tới ngây người. Hắn ta chưa bao giờ thấy nữ cảnh quan nào xinh đẹp như vậy, không, hắn ta chưa bao giờ thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy!
Mà nữ cảnh quan đi cùng nam cảnh sát lại muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, ngày thường nàng còn có chút tự tin với dung mạo của mình, nhưng hiện tại, đột nhiên có một nữ cảnh quan xuất hiện, một nữ cảnh quan khiến nàng cảm thấy mình không nên tiếp tục ở lại nơi này. Trên đời này sao có thể có nữ cảnh quan xinh đẹp như vậy?
Trong văn phòng, những người khác cũng gần như đều nhìn ngây người, một đám trạch nam kỹ thuật trong nháy mắt như thấy được nữ thần trong mộng của chính mình.
Lúc này Hàn Tiếu cũng đang ngẩn người, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, làm vị Hạ cảnh quan này lại xuất hiện ở Giang Thành?
Băng sơn nữ cảnh quan này bất ngờ chính là Hạ Mạt, nếu gặp nàng ở thành phố Thanh Cảng, Hàn Tiếu tuyệt đối không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nàng lại có thể xuất hiện ở Giang Thành, chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của Hàn Tiếu.
Hàn Tiếu vô thức nhìn về phía Hạ Chí, Hạ đại soái ca này sẽ không nhân cơ hội hẹn hò với vị nữ cảnh quan trước mắt đấy chứ?
"Thật ra ngươi có thể trở lại muộn một chút." Lúc này Hạ Chí cũng đang nhìn Hạ Mạt, có chút buồn bực, "Nếu không, ngươi ra ngoài đi một vòng rồi trở về?"
"Có bệnh!" Hạ Mạt lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Có bệnh cũng không sao, bệnh viện ở ngay gần đây." Hạ Chí lập tức nói.
"Ta còn phải tới cục cảnh sát làm việc, ngươi nhanh lên!" Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng.
"Được rồi." Hạ Chí thở dài, "Ta vốn còn định chơi thêm một hồi."
Quay đầu nhìn về phía Hồng tổng, Hạ Chí lười biếng nói: "Chúc mừng ngươi, ngươi may mắn, ta không có thời gian chậm rãi bắt nạt ngươi."
"Ngươi..." Nam cảnh sát kia còn muốn nói điều gì, nhưng vào lúc này, điện thoại của hắn ta đổ chuông.
Thật ra là điện thoại của hắn ta và nữ cảnh quan cùng tới với hắn ta đồng thời đổ chuông.
Hai người cùng nhận điện thoại, sau đó sắc mặt lập tức trở nên quái dị, tiếp theo, hai người để điện thoại di động xuống, đều nhìn về phía Hạ Mạt: "Xin hỏi ngài là Hạ cảnh quan tới từ Thanh Cảng sao?"
"Là ta, đứng bên cạnh xem đi." Hạ Mạt hờ hững dị thường.
"Vâng, Hạ cảnh quan." Hai cảnh sát này lên tiếng, sau đó lập tức lui về cửa, bởi ngay mới vừa rồi, bọn hắn đồng thời nhận được mệnh lệnh, phải nghe theo mệnh lệnh của Hạ cảnh quan tới từ thành phố Thanh Cảng.
"Cảnh sát các ngươi đang làm cái gì? Nhanh bắt người! Các ngươi có biết ta là ai không? Các ngươi còn nhìn cái gì..." Rốt cục Hồng tổng cũng phát hiện có điểm gì đó không đúng, những người khác trong văn phòng cũng ý thức được có điểm gì đó không đúng, dường như cảnh sát vốn không định ngăn cản.
"Đừng sợ, ta lười đánh ngươi nữa." Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí vang lên, "Thật ra, ta thực sự không có nhiều hứng thú bắt nạt loại người như ngươi, đáng tiếc, hết lần này tới lần khác ngươi lại cứ muốn chọc ta."
"Ta chọc giận ngươi lúc nào?" Hồng tổng rất phẫn nộ, "Ta vốn không nhận ra ngươi!"
"Ừm, nếu như ngươi thực sự nhận ra ta, có lẽ sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy." Giọng điệu của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Sở dĩ công ty khoa học kỹ thuật Người Gỗ của ngươi có được ngày hôm nay, là vì năm đó Quan Vũ đã đầu tư ba trăm vạn cho các ngươi, mà bây giờ, Quan Vũ đã chết, ngươi cảm thấy ngươi có thể bắt nạt một người đã chết đúng không?"