"Đồng Đồng tỷ tỷ, chúng ta sắp đi du lịch rồi, ngươi không vui vẻ sao?" Charlotte chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, hỏi ngược lại.
"Du lịch?" Thu Đồng lập tức cảm thấy có chút không ổn, "Không phải đợi tới kỳ nghỉ phép mới đi sao?"
"Đồng Đồng tỷ tỷ, chúng ta đã bắt đầu được nghỉ phép rồi." Charlotte cười hì hì, sau đó lại bắt đầu giục Thu Đồng, "Đồng Đồng tỷ tỷ, chúng ta nhanh về nhà thu dọn quần áo thôi, ba ba nói đêm nay chúng ta sẽ đi!"
Đã bắt đầu nghỉ phép?
Thu Đồng khẽ vươn tay: "Charlotte, mau đưa điện thoại di động của ngươi cho ta xem!"
Charlotte rất phối hợp với nàng, lập tức đưa điện thoại di động của mình cho Thu Đồng, mà Thu Đồng cũng nhanh chóng tìm được hai tin nhắn mới trong điện thoại của Charlotte.
"Lưu manh đáng chết, biết ngay là ngươi đang làm xằng làm bậy!" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, trả điện thoại di động lại cho Charlotte, sau đó lập tức bấm số điện thoại của Hạ Chí.
Số điện thoại lúc trước vẫn không thể gọi được, lần này lại được kết nối rất nhanh.
"Honey, thu dọn hành lý xong rồi sao?" Giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, khiến Thu Đồng giận không chỗ phát tiết.
"Có phải là ngươi báo tin cho mọi người nghỉ không?" Thu Đồng tức giận hỏi.
"Đúng vậy." Hạ Chí thừa nhận rất dứt khoát, "Honey, có phải ngươi cảm thấy thơi gian nghỉ như vậy còn hơi ngắn? Nếu không chúng ta lại nghỉ nhiều hơn vài ngày, góp đủ nửa tháng đi."
"Ngươi có thể cho mình nghỉ nửa năm, sau này không cần đến nữa!" Thu Đồng thật sự căm tức, tên hỗn đản này thật đúng là xằng bậy, trực tiếp thông báo cho mọi người bắt đầu nghỉ từ ngày mai, sau đó kết thúc vào sau ngày nghỉ quốc khánh!
Vốn dĩ, dưới tình huống bình thường, ngày mai thực sự là ngày nghỉ, nhưng ngày kia lại phải đi học, sau khi học ba ngày mới được nghỉ bảy ngày. Nhưng Hạ Chí lại trực tiếp thông báo cho mọi người, ngay cả ba ngày này cũng không cần đi học, vì vậy, kỳ nghỉ này thoáng cái đã biến thành kỳ nghỉ tròn mười một ngày!
Mà đám sư sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật mới vừa nhận được tin nhắn thông báo, đương nhiên là mừng rỡ như điên, một kỳ nghỉ dài như vậy, ai mà không thích?
Lúc này, chỉ sợ cũng chỉ có Thu Đồng mất hứng, không phải Thu Đồng không thích nghỉ, mà thân là hiệu trưởng, nhưng nàng vốn không hề hay biết việc này!
"Đồng Đồng, chờ khi chúng ta chính thức kết hôn, nghỉ nửa năm cũng không đủ, chí ít cũng phải nghỉ một năm." Giọng nói của Hạ Chí lại truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
"Quỷ mới có thể kết hôn với ngươi!" Thu Đồng có chút buồn bực nói một câu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Giờ khắc này, Thu Đồng thật sự có xung động lại một lần nữa báo tin cho mọi người xoá bỏ ngày nghỉ, nhưng nhìn đám sư sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật đang hưng phấn không thôi chung quanh, cuối cùng Thu Đồng vẫn bỏ ý nghĩ này. Nếu lúc này nàng nói cho mọi người không thể nghỉ, thật đúng là đả kích trí mạng với bọn họ, đến lúc đó, chờ tới kỳ nghỉ thật, sợ rằng bọn hắn cũng không còn tâm tình tốt gì.
Lưu manh đáng chết!
Thu Đồng lại thầm mắng Hạ Chí, tên hỗn đản này luôn thích dùng chiêu số ấy, đợi sau khi chuyện thành định cục, cho dù nàng là hiệu trưởng cũng không cách nào thay đổi.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ nói ba ba sẽ dẫn chúng ta tới nơi nào chơi đây?" Lúc này Charlotte lại ở bên cạnh hỏi.
"Ta nào biết?" Thu Đồng một bụng tức giận còn chưa tiêu, chẳng qua, rất nhanh nàng đã kịp phản ứng, chuyện này nào có liên quan gì tới Charlotte, không cần phải nổi nóng với tiểu cô nương làm gì.
Một giây sau, giọng điệu của Thu Đồng hoà hoãn lại, tiếp tục nói với Charlotte: "Chúng ta trở về trước rồi hãy nói."
"Vâng ạ vâng ạ!" Charlotte vẫn có vẻ rất vui vẻ.
Bốn phía vẫn còn tiếng hoan hô vui vẻ, không ít giáo viên học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật đều đang gọi điện thoại cho người nhà hoặc bạn bè, báo tin tức tốt này cho bọn họ biết, ít nhiều gì cũng có vẻ như muốn khoe khoang, mà Thu Đồng lại dẫn theo Charlotte chuẩn bị rời khỏi.
Ngay chớp mắt khi hai người đi ra khỏi sân bóng rổ, phía sau không biết là ai còn lớn tiếng la một câu: "Hiệu trưởng, hưởng tuần trăng mật vui vẻ!"
Thu Đồng cắn chặt răng, trong lòng lại đang chửi bới Hạ Chí, bởi vì khi tên lưu manh này báo tin cho mọi người nghỉ, hắn đã dùng lý do hiệu trưởng muốn hưởng tuần trăng mật sớm với bạn trai!
Nửa giờ sau, Thu Đồng và Charlotte về tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, hai người trở lại ký túc xá, vừa vào cửa đã thấy Hạ Chí đang nhàn nhã nằm trên ghế sofa.
"Ba ba, Đồng Đồng tỷ tỷ vừa vượt hai cái đèn đỏ!" Charlotte ngọt ngào la một câu.
"Không sao, vừa vặn cameras chỗ hai cột đèn giao thông kia đã bị hỏng rồi." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Ba ba, ta muốn nói cho ngươi biết, Đồng Đồng tỷ tỷ rất tức giận!" Charlotte cau mũi, "Ta đi thu dọn quần áo đây!"
Charlotte nói xong lập tức chạy ra khỏi gian phòng, hiển nhiên nàng muốn quay về ký túc xá của mình thu dọn đồ đạc.
Hạ Chí ngồi từ trên ghế sofa dậy, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ của Thu Đồng, nhìn đủ ba giây hắn mới mở miệng nói: "Đồng Đồng, hiện tại trông ngươi rất đẹp."
Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, trong lòng lại xuất hiện xung động muốn đánh gia hỏa này một trận.
Hạ Chí đứng lên, đi tới trước mặt Thu Đồng, sau đó rất rất nghiêm túc hỏi: "Honey, tuy dáng vẻ ngươi tức giận rất hấp dẫn, nhưng chọc ngươi tức giận là không đúng, nói đi, ai chọc ngươi tức giận? Ta đánh hắn giúp ngươi!"
Bộ dạng như thật của Hạ Chí khiến Thu Đồng có cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười, đây là loại người nào vậy, hắn biết rõ là chính bản thân hắn chọc nàng tức giận, còn cố ý hỏi như vậy!
Chẳng biết tại sao, thoáng cái cơn tức trong lòng Thu Đồng tiêu tán rất nhiều, nàng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, sau đó tức giận hỏi: "Ngươi chuẩn bị dẫn bọn ta tới nơi nào?"