"Đồng Đồng, ngươi biết không? Trong cuộc sống của chúng ta vốn nên tràn ngập kinh hỉ, như vậy mới có thể có lạc thú." Hạ Chí cười xán lạn.
Thu Đồng lại trợn mắt liếc Hạ Chí, xoay người trực tiếp đi vào phòng ngủ, không phải tên hỗn đản này không muốn nói sao?
Có một chớp mắt như vậy, Thu Đồng cảm thấy mình không nên đồng ý ra ngoài chơi với Hạ Chí, chỉ có như vậy mới có thể khiến gia hỏa này hiểu, hắn không thể cứ làm theo ý mình như vậy mãi được. Thế nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong nháy mắt như vậy sau đó lập tức biến mất.
Bởi vì, cứ việc Thu Đồng rất căm tức hành vi ra quyết định lung tung của Hạ Chí, nhưng thật ra nàng cũng rất muốn có kỳ nghỉ.
"Đồng Đồng, cần ta xếp quần áo giúp ngươi không?" Hạ Chí còn ở bên ngoài hô một câu.
Thu Đồng vốn không để ý tới Hạ Chí, nàng ngồi bên giường thêm vài phút đồng hồ, sau đó mới bắt đầu thu dọn hành lý.
Sáu giờ tối, bến tàu Tương Tư.
Thật ra bến tàu Tương Tư cũng không phải bến tàu nổi tiếng gì, chỉ là một bến tàu khá lâu đời ở thành phố Thanh Cảng mà thôi. Trước đây nơi này được gọi là bến tàu cũ, sau này có người đổi tên cho nó thành bến tàu Ngàn Năm, được xưng là bến tàu đã tồn tại ngàn năm, về sau nữa, có người muốn cải tạo nơi này thành điểm du lịch, lại đổi tên thành bến tàu Tương Tư, còn biên tạo ra một câu chuyện tình yêu sầu triền miên.
Ừm, cuối cùng người này phá sản.
Nhưng cái tên bến tàu Tương Tư này lại được giữ lại, mà hiện tại, nơi này thật sự trở thành nơi các cặp tình nhân thích tới đi dạo, bởi nơi đây cũng có thể tính là vị trí tốt để ngắm biển.
Mà giờ này khắc này, bến tàu Tương Tư có hai cặp tình nhân.
Chẳng qua hai tình nhân này có chút không giống với những cặp tình nhân thường tới đây đi dạo, bọn họ không có chút hứng thú chụp hình nào, lúc này, bọn họ đều đang nhìn biển rộng, cứ việc trong biển rộng tối om, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng kỳ vọng trong mắt bọn họ lại là thứ ai cũng có thể cảm giác được.
Mà hai cặp tình nhân này còn cầm theo nhiều rương hành lý, nhìn như muốn đi xa nhà, cái này lại càng kỳ quái hơn, bởi vì muốn đi xa nhà cũng không nên đi từ nơi này mới đúng. Hiện tại, bến tàu này chẳng khác gì vật trang trí, không phải bến tàu chân chính gì.
"Hai vị, ta khuyên các ngươi không nên chờ nữa thì hơn, trở về đi." Có lẽ chờ hơi nhàm chán, rốt cục cũng có người mở miệng nói chuyện.
Nói chuyện là một nam nhân trẻ tuổi chừng 24, 25, dung mạo thường thường, ăn mặc rất nghiêm túc, đồ tây giày da trên người hắn ta cũng có vẻ rất đắt đỏ, mà nữ tử trẻ tuổi bị hắn ôm eo lại càng có khuôn mặt minh tinh và vóc dáng người mẫu, hơn nữa, giọng điệu khi hắn ta nói chuyện cũng có chút kiêu ngạo, khiến người nghe cảm thấy không thoải mái.
Đối tượng nam nhân trẻ tuổi này nói hiển nhiên là một cặp tình nhân khác.
Cặp tình nhân kia tuổi tác hơi lớn hơn một chút, đều chừng ba mươi tuổi, hai người đều mặc đồ thể thao thoải mái, làn da đều hơi đen, nhưng đều là loại màu da lúa mạch khỏe mạnh, mà vóc dáng hai người cũng có chút cân xứng, thoạt nhìn hệt như loại người thường xuyên vận động.
Nếu bàn về vóc dáng, người thanh niên này mạnh hơn nhiều so với nam nhân trẻ tuổi kia, ngược lại bạn gái của hắn ta lại còn lâu mới có thể gợi cảm như bạn gái của nam nhân mặc âu phục. Ừm, nói theo một ý nghĩa nào đó, thật ra một đôi này càng xứng hơn.
"Đã đến nơi này thì nên ở lại, nếu chúng ta đã đến, đương nhiên cũng muốn chờ một chút." Nam nhân mặc đồ thể thao mở miệng, hiển nhiên, hắn ta cũng không có ý định quay về.
"Vé tàu chỉ còn lại một tấm, các ngươi không có cơ hội." Nam nhân mặc âu phục vẫn có vẻ kiêu căng như cũ.
"Nếu chúng ta không có cơ hội thật, ngươi cũng không cần kêu chúng ta quay về vào lúc này." Giọng điệu của nam nhân mặc đồ thể thao rất thản nhiên, hiển nhiên hắn ta sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.
"Nếu hiện tại các ngươi rời đi, chúng ta còn có thể làm bằng hữu, nếu các ngươi nhất định phải đợi tới lát nữa mới rời khỏi... Hừ!" Nam nhân mặc âu phục cũng không nói hết lời, nhưng trong tiếng hừ lạnh này đã có uy hiếp rất rõ ràng.
"Ta nghĩ, giữa chúng ta không có khả năng kết giao bằng hữu." Nam nhân mặc đồ thể thao tâm bình khí hòa, về khí thế lại không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì chờ đi!" Hiển nhiên nam nhân mặc âu phục cũng có chút tức giận, nhưng giờ này khắc này, hiển nhiên hắn ta cũng không cách nào thực sự ép buộc người khác rời đi, cũng chỉ có thể quẳng ra câu hung ác không có chút ý nghĩa thực tế này.
Nam nhân mặc đồ thể thao không tiếp tục tiếp lời, chỉ nhìn về phía chỗ sâu trong biển rộng, chỉ tiếc, hiện tại vẫn chỉ có thể nhìn được ngoài khơi mịt mờ như cũ.
"Nếu chỉ còn lại một tấm vé, các ngươi có gì hay mà tranh?" Đúng lúc này, lại có một giọng nói truyền đến.
Giọng nói có chút đột ngột, nam nhân mặc âu phục và nam nhân mặc đồ thể thao vô thức quay đầu, sau đó bọn hắn đều thấy được một nam nhân, nam nhân tương đối cao, vóc người hơi gầy, tướng mạo không tính là rất anh tuấn, nhưng trên người lại có một luồng khí chất đặc biệt không cách nào miêu tả được.
Chẳng qua, tầm mắt của hai người lập tức chuyển tới bên cạnh nam nhân này, bởi đứng song song chung một chỗ với nam nhân này còn có hai mỹ nữ một lớn một nhỏ.
Trong nháy mắt, nam nhân mặc âu phục đã nhìn chằm chằm tới, tầm mắt hắn ta rơi xuống trên người đại mỹ nữ, không cách nào dời, mà nam nhân mặc đồ thể thao cũng có chút ngây người, chẳng qua tầm mắt hắn ta lại rơi xuống trên người tiểu mỹ nữ, tiểu hài này thật xinh đẹp đáng yêu quá đi.