Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 640 - Chương 639: Điểu Nhân Chào Ngươi (1)

Chưa xác định
Chương 639: Điểu nhân chào ngươi (1)

Cửa phòng ngủ, Thu Đồng đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, bộ váy màu tím dài chấm đất lộ rõ khí chất cao quý của nàng.

Hạ Chí nhìn Thu Đồng, trong mắt không chút che giấu dòng lửa nóng, ánh mắt tràn ngập tính xâm lược khiến Thu Đồng cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng trong lòng nàng lại tựa như có vài phần vui mừng.

"Này, đừng nhìn như vậy, cũng không phải không quen biết!" Thu Đồng yêu kiều hừ một tiếng.

"Honey, ta nhìn ngươi không phải vì không nhận ra ngươi, chỉ vì ta thích nhìn." Hạ Chí nói rất chân thành.

"Lười nói chuyện với ngươi, Charlotte nói muốn tham gia dạ tiệc trung thu, còn có đấu giá hội, chúng ta đi thôi!" Đương nhiên lần này Thu Đồng cũng không tức giận thật sự, trên thực tế, trước lúc chiều nàng cũng không giận bao nhiêu, sau khi trở lại phòng ngủ nàng gần như đã nguôi giận. Mà sở dĩ nàng nguyên buổi chiều nàng không ra ngoài chỉ là vì lúc sáng quá mệt mỏi, nàng ngủ trong phòng suốt mấy giờ.

"Nữ nhi ngoan, tin tức của ngươi rất linh thông." Hạ Chí có chút kinh ngạc, "Vừa mới có người đến mời ta đây."

"Đó là đương nhiên, ta là công chúa Charlotte tin tức linh thông nhất!" Charlotte cười hì hì, "Chẳng qua ba ba, ngươi không thay y phục sao?"

"Ta đẹp trai như vậy, hẳn không cần thay y phục đúng không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.

"Như ngươi cũng dám nói mình đẹp trai?" Thu Đồng không nhịn được phản bác, tên lưu manh này vẫn thích tự luyến như thế.

"Ba ba có biết hiện tại ta là công chúa không?" Charlotte chớp chớp mắt.

"Bây giờ biết." Hạ Chí thuận miệng nói.

"Ba ba, ta là công chúa, vậy Đồng Đồng tỷ tỷ là gì đây?" Charlotte tiếp tục hỏi.

"Đương nhiên Đồng Đồng là hoàng hậu." Hạ Chí không chút nghĩ ngợi trả lời.

Thu Đồng có chút cạn lời, logic của hai cha con nhà này chỉ có chính bọn họ mới hiểu!

"Đúng vậy, thế nhưng ba ba, ngươi ăn mặc như vậy, ngươi cảm thấy mình có giống hoàng đế không?" Charlotte bĩu môi, "Nhanh đi thay quần áo thôi!"

"Nữ nhi ngoan, ta không cần giống, ta vốn là hoàng đế." Hạ Chí lười biếng nói, ngay sau đó hắn lại chuyển lời, "Nhưng mà đúng là ta có thể khiến bản thân mình càng thêm đẹp trai hơn, cho nên, ta vẫn nên đi thay quần áo thì hơn."

Hạ Chí vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, sau đó lại bổ sung một câu: "Đồng Đồng, muốn tới giúp ta thay quần áo không?"

"Chúng ta tới phòng bán đấu giá trước!" Thu Đồng hừ một tiếng yêu kiều, sau đó lại kéo Charlotte đi ra ngoài.

Thoạt nhìn Charlotte rất quen thuộc vị trí trên U Linh Nữ Vương, vì thế, nàng dẫn theo Thu Đồng rất nhanh đã thuận lợi đi tới phòng bán đấu giá. Ngay khoảnh khắc bước vào phòng đấu giá, Thu Đồng không khỏi cảm khái, tuy chiếc du thuyền này cổ quái vô cùng, nhưng các thiết kế trên du thuyền thật sự hoàn mỹ.

Ví như phòng đấu giá này, tuy trên thực tế đây là một không gian kín, nhưng nó lại khiến người ta cảm giác như phòng đấu giá ngoài trời, ngẩng đầu là có thể thấy bầu trời, bốn phía hoàn toàn trống trải, biển rộng vô ngần, mà dưới chân càng có cảm giác như đang bước trên bãi biển.

Sắc trời còn chưa hoàn toàn tối đen, chỉ có điều trên bầu trời đã có thể nhìn thấy ánh trăng. Lúc này, trong phòng bán đấu giá cũng tương đối sáng sủa, mà Thu Đồng rất nhanh đã ý thức được có điểm gì là lạ, dường như có rất nhiều người đang nhìn nàng.

Vô thức quét mắt nhìn bốn phía, Thu Đồng lập tức xác định cảm giác của nàng không sai, đúng là có rất nhiều người đang nhìn nàng, mà trong số những người này, có không ít người nàng đã từng gặp.

Cách đó không xa có một nữ nhân vô cùng thành thục, mặc lễ phục hở ngực, hở gần như nửa cung tròn, lại chính là công chúa tóc nâu đã bị Charlotte đoạt mất danh hiệu công chúa trong phòng ăn lúc sáng, mà hiện tại thoạt nhìn dường như nàng đã khỏe mạnh như không có gì xảy ra, chỉ có điều, ánh mắt nàng nhìn về phía bên này rõ ràng có một tia hung ác độc địa.

Trừ công chúa tóc nâu, tên vương tử đã bị Hạ Chí dùng ly rượu đập hôn mê trên bờ biển U Linh lúc sáng cũng xuất hiện trong sảnh lớn. Lần này, vương tử không được người dùng kiệu khiêng, cũng không có vẻ phô trương vô cùng như trước nữa, hắn ta nắm tay một nữ nhân mặc sườn xám, mà nữ nhân này không ngờ lại là Hải Đường.

Vương tử và Hải Đường nhìn như đang nhỏ giọng thì thầm gì đó, nhưng dư quang nơi khóe mắt bọn họ rõ ràng đang nhìn về phía Thu Đồng.

Thu Đồng luôn cảm thấy không thích hợp, trước chỉ tên vương tử chỉ hôn mê, hiện tại hắn ta có tỉnh lại cũng không vấn đề gì, nhưng công chúa còn có Hải Đường, rõ ràng lúc trước bọn họ đều bị thương rất nặng, vì sao chỉ mới nửa ngày, thoạt nhìn bọn họ đã như người chưa từng bị gì cả?

Trên thực tế, không có chuyện gì không chỉ là bọn hắn, ngay cả vị Đổ Vương, còn có Đổ Thần của sòng bạc đều xuất hiện trong phòng đấu giá, thậm chí Thu Đồng còn phát hiện mấy người có ý đồ tập kích nàng trên boong thuyền, lúc này cũng đều ở đây, hiển nhiên, cứ việc Hạ Chí đã ném bọn hắn xuống thuyền, nhưng bọn hắn cũng không chết đuối.

Giờ khắc này, Thu Đồng có cảm thấy kẻ thù lớn tập hợp, chẳng lẽ có người cố ý tập hợp bọn hắn lại với nhau? Nếu không vì sao bọn hắn đều ở đây?

Chẳng qua nghĩ lại, Thu Đồng cảm thấy hẳn là mình suy nghĩ nhiều, sở dĩ nàng có cảm giác kẻ thù lớn tập hợp, hơn phân nửa là vì gần như những nhân vật trọng yếu trên thuyền đều tới nơi này, mà nguyên nhân mấu chốt hơn chính là, bản lĩnh đắc tội người của gia hỏa Hạ Chí này quá mạnh mẽ.

Bình Luận (0)
Comment