Từ khi lên thuyền đến hiện tại còn chưa tới 24h, thế nhưng gia hỏa này gần như đã đắc tội hết toàn bộ người trên thuyền vài lần.
"Nữ sĩ, có cần đồ uống không?" Một nam tử mặc áo bành tô màu đen bưng khay đi tới trước mặt Thu Đồng.
"Không cần, cảm ơn." Thu Đồng trả lời một câu.
"Ta muốn, ta muốn Champagne." Charlotte tranh thủ nhấc tay.
"Được, tiểu thư." Nam tử mặc áo bành tô lên tiếng, khom lưng đưa một ly Champagne cho Charlotte.
"Gọi ta là công chúa Charlotte." Charlotte hơi mất hứng.
"Vâng, công chúa Charlotte." Nam tử mặc áo bành tô vẫn nho nhã lễ độ.
"Như vậy còn tạm được." Charlotte nhận lấy Champagne, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra nụ cười tươi.
Nam tử áo bành tô nhanh chóng rời đi, hắn ta chỉ là một trong đông đảo phục vụ của phòng đấu giá, vừa nhìn có thể thấy trong phòng đấu giá này chí ít cũng có tói mười mấy nam nữ đang phục vụ mọi người, nam mặc áo bành tô màu đen, nữ thì váy dài màu đen.
"Oa, Đồng Đồng tỷ tỷ, bên kia có soái ca!" Lúc này Charlotte lại khoa trương kêu lên.
Thuận theo tầm mắt Charlotte, Thu Đồng thật sự thấy được một anh chàng đẹp trai, đó là một nam nhân nước ngoài, vóc dáng rất cao, chí ít cũng phải tầm 1m9, mà vóc người cũng tương đối cân xứng, vừa nhìn đã nhận ra đây là người thường xuyên tập thể hình, gương mặt hết sức anh tuấn đẹp trai, mà mái tóc vàng dài xõa vai càng khiến người ta có cảm giác tiêu sái không bị gò bó, hết sức mê người, thật đúng là khuôn mẫu tình nhân trong mộng của các thiếu nữ.
Dù là nữ nhân đã từng đi du học nước ngoài, từng nhìn thấy rất nhiều soái ca nước ngoài như Thu Đồng cũng không thể không thừa nhận, thanh niên tóc vàng này thực sự rất tuấn tú, khí chất cũng tương đối tốt, vì thế, ngay cả tiểu nữ hài ba tuổi như Charlotte cũng cảm thấy người ta đẹp trai.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, hắn đẹp trai hơn ba ba!" Charlotte chớp chớp mắt.
"Cha ngươi vốn không đẹp trai." Thu Đồng không nhịn được nói.
"Oa, anh chàng đẹp trai kia đã tới." Charlotte tỏ vẻ căng thẳng, "Đồng Đồng tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Liệu hắn ta có tỏ tình với ta không? Thật căng thẳng, thật căng thẳng, ba ba nhanh tới cứu ta..."
Thu Đồng dở khóc dở cười, nha đầu kia thật đúng là sống lâu với Hạ Chí, càng lúc càng giống hắn.
"Ta vốn tưởng buổi dạ tiệc này sẽ tương đối buồn chán, nhưng bây giờ, ta thật may mắn vì mình đến đây." Trên mặt soái ca tóc vàng kia lộ ra nụ cười mê người, "Vị nữ sĩ mỹ lệ này, không biết ta có may mắn được biết tên của ngươi không?"
Soái ca tóc vàng phong độ nhanh nhẹn, mà giọng nói cũng tương đối thoải mái, đương nhiên, đối tượng hắn ta nói chuyện đương nhiên không phải Charlotte, mà là Thu Đồng.
Thu Đồng gần như bản năng nhìn về phía lối vào, nàng hy vọng có thể thấy Hạ Chí xuất hiện, như vậy nàng cũng không cần xử lý tình cảnh thế này.
Tuy soái ca tóc vàng này anh tuấn mê người, khí chất cũng có thể tính là không tệ, Thu Đồng cũng không có ác cảm gì với hắn ta, nhưng mấu chốt là Thu Đồng cũng không muốn làm quen người này chút nào.
Khi còn du học ở nước ngoài, Thu Đồng đã được công nhận là băng sơn, bất luận đối phương ai, nàng đều có thể cự người ngoài ngàn dặm, mà thật ra hiện tại nàng cũng không có thay đổi gì.
Muốn nói có thay đổi, chỉ là sau khi quen biết Hạ Chí, nàng càng không thích giao thiệp với nam nhân khác, đặc biệt là loại nam nhân đến gần nàng trên yến hội. Không quan tâm đối phương trông như thế nào, cho dù người này anh tuấn đẹp trai, nàng cũng không hề có dự định trao đổi gì với đối phương.
"Xin lỗi, ta đã có bạn trai." Rốt cục Thu Đồng vẫn mở miệng, mà dưới cái nhìn của nàng, những lời này cũng đủ để khiến đối phương rời khỏi.
Nhưng lần này, Thu Đồng lại tính sai.
"Nữ sĩ xinh đẹp như ngươi vậy, cho dù đã lập gia đình, ta vẫn hy vọng mình có thể may mắn làm quen với ngươi." Trên mặt soái ca tóc vàng lộ ra nụ cười mê người, "Đúng rồi, ta là thiên sứ."
"Thiên Sứ?" Thu Đồng giật mình, một đại nam nhân lại có tên Thiên Sứ, thật sự khiến nàng cảm thấy không quen.
"Đúng vậy, Thiên Sứ." Đột nhiên soái ca tóc vàng dùng Hán ngữ không được tiêu chuẩn lắm nói ra tên của mình, sau đó mới lại đổi thành tiếng Anh, "Đương nhiên, nữ sĩ mỹ lệ, trong mắt ta, ngươi mới thật sự là thiên sứ."
"Đồng Đồng nhà ta là hoàng hậu, không phải thiên sứ gì hết." Giọng nói lười biếng truyền đến, mà nghe được giọng nói này, Thu Đồng lại không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tên hỗn đản này cũng xuất hiện.
Vô thức quay đầu nhìn lại, Thu Đồng lập tức thấy Hạ Chí đang đi về phía bên này. Hạ Chí đã thay lễ phục, ngược lại đẹp trai hơn rất nhiều, mà vào lúc hắn không nói chuyện, khí chất trên người hắn vẫn tương đối khá, đặc biệt là đối với những người chưa quen thuộc Hạ Chí sẽ thấy, khí chất thần bí trên người hắn cũng rất hấp dẫn người khác.
Hạ Chí không chút hoang mang đi tới bên cạnh Thu Đồng, vươn tay, nắm lấy vòng eo mềm mại của Thu Đồng.
Thu Đồng cắn răng, tên hỗn đản này lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vào lúc này, đương nhiên nàng sẽ không tránh hắn, chỉ có thể mặc cho hắn nắm lấy thắt lưng.
"Thật ra ngươi cũng không nói sai, nữ nhân xinh đẹp mới có thể gọi là thiên sứ, về phần nam nhân như ngươi tối đa cũng chỉ có thể gọi là điểu nhân." Hạ Chí cười cười với nam tử tóc vàng tự xưng Thiên Sứ, sau đó, hắn lại vươn tay với Thiên Sứ, "Chào điểu nhân, ta tên Hạ Chí."
Cách đó không xa có mấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm bên này, hiển nhiên, những người này cũng đang chăm chú lắng nghe đoạn đối thoại bên đây, mà hiện tại bọn hắn rất tò mò, liệu Thiên Sứ có bắt tay Hạ Chí không?