Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 643 - Chương 642: Giới Tính Khác Biệt Không Thể Yêu Nhau (2)

Chưa xác định
Chương 642: Giới tính khác biệt không thể yêu nhau (2)

Hơi chần chờ một chút, Thu Đồng chủ động ôm cánh tay Hạ Chí, đi về một cái bàn cách đó không xa, sau đó ngồi trên ghế sofa.

Bên kia Thiên Sứ bò từ dưới đất dậy, sau đó hắn ta cũng không tiếp tục tìm đến bên này, mà trực tiếp biến mất trong đám người. Mà cứ việc hiện tại vẫn có không ít người nhìn chằm chằm bên phía Hạ Chí, nhưng cũng không có ai trực tiếp tới gây sự.

"Ba ba, ta đi lấy đồ ăn." Lúc này Charlotte xung phong nhận việc, sau đó bắt đầu vận chuyển đủ loại hoa quả điểm tâm các loại đến bên này, mà dần dần, người trong phòng bán đấu giá cũng càng ngày càng nhiều, chẳng qua phòng bán đấu giá này rất lớn, tuy sảnh lớn đã có hơn ngàn người, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chật chội chen chúc chút nào.

"Này, ngươi xem, đây không phải cặp đôi đã cùng lên thuyền với chúng ta sao?" Lúc này Thu Đồng lại lấy tay đụng đụng Hạ Chí, sau đó dùng ngón tay chỉ lối vào.

Một đôi nam nữ mới vừa đi đến, nam mặc âu phục, nữ mặc lễ phục dạ hội, thoạt nhìn khí chất đều không tầm thường. Mà mặc dù bọn hắn đã thay trang phục, nhưng Hạ Chí vẫn có thể nhận ra, đôi nam nữ này thực sự là hai người đã theo chân bọn họ cùng lên thuyền.

Chẳng qua, thật ra hai bên cũng không tính là có quen biết, giữa bọn họ cũng chưa từng tự giới thiệu lẫn nhau, mà dường như Hạ Chí cũng không có hứng thú làm quen với bọn họ.

"À, là bọn hắn." Vì thế, Hạ Chí cũng chỉ nhìn liếc qua, sau đó cầm lấy một quả anh đào đưa đến bên mép Thu Đồng, "Đồng Đồng, ăn quả anh đào đi."

"Ta đã ăn no rồi." Thu Đồng có chút cạn lời, nàng bắt đầu hối hận vì lựa chọn của mình nửa giờ trước, lúc đó khi Hạ Chí cầm lấy một viên ô mai đưa đến miệng nàng, nàng cũng không cự tuyệt, cắn một cái, vì vậy, trong khoảng thời gian kế tiếp, dường như gia hỏa này đã bắt đầu si mê trong lạc thú đút đồ ăn cho nàng, không ngừng lấy đồ ăn đút cho nàng ăn.

Lúc này, nàng thật sự ăn no rồi.

"Ba ba, ta còn chưa no đâu." Charlotte ở bên cạnh không chịu cô đơn.

"Nữ nhi ngoan, tự lực cánh sinh cơm no áo ấm." Hạ Chí lại nói một câu như vậy, sau đó hắn nhét quả anh đào vào miệng mình.

"Biết ngay ba ba ngươi vẫn luôn bất công như thế." Charlotte lầm bầm một câu, sau đó cầm lấy một viên ô mai, tàn nhẫn cắn một cái.

"A?" Lúc này Thu Đồng lại hơi nghiêng mắt, "Dường như bọn họ quen biết Hải Đường kia."

Lúc này, đôi nam nữ kia đang đi về phía Hải Đường, dáng vẻ có chút cung kính chào hỏi Hải Đường.

"Đồng Đồng, ta hơi đói." Hạ Chí lại hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Ngươi đói thì tự đi ăn đồ ăn đi." Thu Đồng tức giận nói.

"Thân yêu, ta mới vừa đút đồ ăn cho ngươi ăn nửa giờ, hiện tại không phải ngươi nên đút đồ ăn cho ta sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy mong đợi.

"Ta mới không đút cho ngươi ăn." Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, "Tự lực cánh sinh cơm no áo ấm đi!"

"Ba ba, tuy ban nãy ngươi không đút ta, nhưng ta có thể đút cho ngươi ăn." Charlotte cầm một quả táo nhét vào trong miệng Hạ Chí.

"Nữ nhi ngoan, tuy thoạt nhìn ngươi rất biết điều, nhưng mà ta vẫn không cần ngươi đút cho ta ăn...." Hạ Chí lại lui về phía sau, tránh né.

Đúng lúc này, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, dường như toàn bộ đèn trong phòng đã bị tắt đi. Một giây sau, ánh sáng dìu dịu chiếu nghiêng từ không trung xuống, mọi người vô thức ngẩng đầu, lập tức thấy được vầng trăng trên bầu trời. Ánh sáng vừa rơi xuống kia chính là ánh trăng xinh đẹp.

"Trăng có từ khi nào, nâng cốc hỏi trời xanh..." Tiếng ca nhu hòa động lòng người bay từ trên không trung xuống, nương theo tiếng ca, một tiên nữ váy trắng chậm rãi rớt từ không trung xuống, tiếng ca tiếp tục truyền vào trong tai mọi người: "Không biết cung khuyết trên trời xanh, đêm nay là năm nào..."

Giữa sảnh phòng đấu giá đột nhiên xuất hiện một sân khấu hình tròn, mà tiên nữ váy trắng này cũng chậm rãi rớt xuống vũ đài, chẳng qua, nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra, sân khấu này cũng không phải sân khấu thật sự, chỉ là do đủ loại tia sáng tổ hợp mà thành.

Về phần tiên nữ váy trắng kia, thật ra nàng cũng không ở trong phòng đấu giá thật, đương nhiên, nàng cũng không phải tiên nữ chân chính, trên thực tế, nàng chỉ là một ca sĩ mặc váy trắng mà thôi.

"Ta nhận ra nàng, nàng là một ngôi sao ca nhạc rất nổi tiếng, nghe nói mấy năm trước nàng đã thoái ẩn, không nghĩ tới lại có thể gặp được ở chỗ này." Lúc này Thu Đồng lại nói nhỏ với Hạ Chí.

"Ừm, tiếng ca của nàng cũng không tệ lắm." Hạ Chí thuận miệng nói.

Đúng là hát khá hay, hơn nữa, những người khác trong phòng đấu giá cũng cho là như vậy, bởi giờ khắc này bọn hắn đều đang nghiêm túc nghe hát.

Một ca khúc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mà tiên nữ váy trắng cũng chậm rãi bay lên bầu trời, thoạt nhìn như Thường Nga bay trên cung trăng.

"Các vị bằng hữu trên U Linh Nữ Vương, trung thu vui vẻ." Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, mà theo giọng nói này vang lên, tiếng vỗ tay cũng đột nhiên ngừng lại, "Ta là thuyền trưởng, thật xin lỗi, ta không thể đích thân đón trung thu với mọi người, ở phương Đông chúng ta, tết trung thu là ngày lễ đoàn viên, mà ta cũng hy vọng mọi người đều có thể đạt được ước muốn."

Thuyền trưởng nói đến đây lại ngừng lại, một giây sau, giọng nói của hắn ta mới tiếp tục vang lên: "Kế tiếp, chúng ta sẽ bắt đầu bán đấu giá kiện vật phẩm đầu tiên trong đêm nay, Thỏ Ngọc."

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên náo nhiệt, hiển nhiên, trên cơ bản người tới nơi này đều tới vì đấu giá hội.

Bình Luận (0)
Comment