Từ sau khi quen biết Hạ Chí, những chuyện tương tự Thu Đồng đã trải qua quá nhiều, mà hiện tại nàng đã hoàn toàn không cảm thấy có nguy hiểm gì đáng nói. Không có biện pháp, ai bảo mỗi một lần Hạ Chí đều có thể giải quyết một cách đơn giản như vậy đây.
"Thu Đồng, thật xin lỗi, ta nghĩ hay là chúng ta về khoang thuyền trước đi, nếu không chúng ta chỉ mang đến càng nhiều phiền phức hơn cho các ngươi." Lúc này vương tử Avala lại mở miệng lần nữa, "Còn mời ngươi thay ta gửi lời xin lỗi tới bạn trai ngươi, chúng ta thực sự không muốn chuyện phát triển tới tình huống như vậy."
"Không việc gì đâu." Thu Đồng đưa mắt nhìn Hạ Chí, gia hỏa này còn đang giả như nghe không hiểu.
Đương nhiên, dựa theo lời của hắn, là hắn lười nói chuyện với vương tử Avala.
Vương tử Avala và Ella không tiếp tục ở lại trong phòng ăn quá lâu, vài phút sau đó, hai người đã xin cáo từ rời khỏi trước, mà lại qua thêm vài phút đồng hồ, Hạ Chí và Thu Đồng cũng cùng nhau rời khỏi phòng ăn.
"Đồng Đồng, hiện tại còn sớm, không bằng chúng ta muộn một chút hẵng trở về đi." Hạ Chí đề nghị.
"Vậy chúng ta đi đâu?" Thật ra Thu Đồng cũng không quá muốn trở về, chẳng qua nàng cảm thấy không còn nơi nào để đi, "Chỗ boong tàu ta không muốn đi nữa."
Bên phía boong tàu không chỉ rất ồn ào, quan trọng hơn là Thu Đồng đã ý thức được, vào buổi tối lại đi tới đó, nàng sẽ rất tự nhiên trở thành tiêu điểm, bởi nàng đang đeo vòng cổ Đồng Đồng Chi Tâm.
Mà một khi nàng trở thành tiêu điểm, nàng có thể khẳng định, đến lúc đó Hạ Chí sẽ lại đánh vài người, bởi không có gì phải nghi ngờ, sẽ luôn có nam nhân muốn nhích đến gần.
"Đồng Đồng, thật ra trên chiếc thuyền này còn rất nhiều nơi chúng ta chưa từng đi." Hạ Chí cười xán lạn, "Tỷ như quán bar các loại."
"Này, ta không muốn tới quán bar uống rượu với ngươi!" Thu Đồng tức giận nói, vừa nhìn đã thấy gia hỏa này có ý muốn chuốc say nàng.
"Đồng Đồng, thật ra tới quán bar không nhất định phải uống rượu." Hạ Chí cười hì hì, "Uống rượu cũng không vấn đề gì, chỉ cần không uống say là được, đương nhiên, nếu Đồng Đồng ngươi uống say cũng không cần lo lắng, còn có ta đây."
"Cũng vì có ngươi ta mới không thể uống say." Thu Đồng hừ một tiếng, nếu nàng uống say thật, không biết gia hỏa này sẽ nhân cơ hội làm gì nữa.
Tuy loại chuyện quá phận như vậy có lẽ hắn sẽ không làm, nhưng tựa như hắn đã từng nói, cởi quần áo tắm giúp nàng và vân vân, gia hỏa này thật sự có thể làm ra được.
"Lưu manh đáng chết, nghĩ khá lắm!" Thu Đồng vừa nghĩ tới mấy hình ảnh có khả năng xuất hiện, gương mặt lại không khỏi nóng bừng lên.
"Đồng Đồng, ngươi đã từng tới quán bar chưa?" Hạ Chí lại hỏi.
"Chưa từng." Thu Đồng trả lời rất dứt khoát, đúng là nàng chưa từng đi thật.
"Vậy bây giờ chúng ta tới quán bar đi." Hạ Chí tỏ vẻ ra quyết định thay nàng.
"Này, ta đã nói ta không uống rượu rồi!" Thu Đồng có chút mất hứng.
"Đồng Đồng, ta chỉ dẫn ngươi đi nhìn xem, ngươi đã lớn như vậy rồi mà ngay cả quán bar cũng chưa từng đi tới, thật đúng là nhân sinh không hoàn chỉnh, ta không thể chịu đựng chuyện như vậy xảy ra." Hạ Chí cười xán lạn, "Yên tâm, nếu ngươi không muốn uống rượu vậy thì không uống."
"Vậy được rồi, đi thì đi." Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, không phải chỉ là chưa từng tới quán bar thôi sao? Thế mà ngay cả nhân sinh không hoàn chỉnh hắn cũng kéo ra được!
Mười phút sau.
Ánh đèn lóe lên, âm nhạc nổ vang, trên một chiếc sofa trong góc, Thu Đồng trừng Hạ Chí, thật sự căm tức: "Ngươi muốn đến quán bar như vậy chỉ vì muốn xem cái này đúng không?"
Vốn dĩ Thu Đồng cho rằng Hạ Chí muốn lừa nàng uống rượu, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy, sở dĩ gia hỏa này muốn đến quán bar chỉ là vì hắn là đại sắc lang!
Nhìn đi, trên khán đài còn có một mỹ nữ gợi cảm gần như lộ hoàn toàn đang múa cột đây!
"Đồng Đồng, thật ra ta muốn cho ngươi xem." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Lưu manh đáng chết, rõ ràng là ngươi muốn xem!" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, đây là ngươi không đúng, coi như ta muốn xem cũng không phải lưu manh, chẳng lẽ ngươi không biết múa cột cũng là một loại nghệ thuật sao? Hơn nữa còn là một loại vận động thể hình rất tốt, hiện tại rất được lưu hành." Hạ Chí tỏ vẻ giáo dục Thu Đồng, "Ngươi có cái nhìn phiến diện với nghệ thuật múa cột, ngươi nhất định phải thay đổi cái nhìn phiến diện này, chỉ có như vậy ngươi mới có thể học được nghệ thuật này."
"Ngươi nói nhảm đi, cái gì mà nghệ thuật, để một nam nhân đi lên nhảy xem, ta không tin ngươi sẽ xem!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó đột nhiên nàng lại phát hiện không đúng, "Chờ đã, lưu manh đáng chết, mới vừa rồi ngươi nói gì? Cái gì mà để ta học được thứ nghệ thuật này? Tại sao ta phải học?"
"À, là như vậy, Đồng Đồng, ta cảm thấy ngươi không thích vận động lắm, như vậy không tốt cho sức khỏe, cho nên ngươi có thể học loại vận động múa cột này, như vậy mới có lợi cho thân thể ngươi..." Hạ Chí còn chưa nói xong đã bị Thu Đồng dùng nắm quyền đập một cái.
"Nghĩ hay quá nhỉ!" Thu Đồng có chút xấu hổ, suy nghĩ của tên hỗn đản này nàng thoáng cái đã nhìn thấu, không phải là muốn nàng múa cho hắn xem sao? Hắn thật sự nghĩ ra được!
"Đồng Đồng, thật ra múa cột cũng là một loại thể dục, ta là giáo viên thể dục, ta có thể dạy ngươi." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Câm miệng, không được nói tới chuyện này nữa!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí.
"Được rồi, vậy ta vẫn nên uống rượu đi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy tiếc nuối, mà hắn mới vừa nói xong, bên cạnh đã truyền tới một giọng nói: "Haiii, soái ca, có thể mời ta uống một ly rượu không?"