Giọng nói kiều mị dị thường khiến Thu Đồng không tự chủ được mà quay đầu lại, nàng lập tức thấy một nữ nhân vô cùng yêu mị, ăn mặc có chút hở hang, vóc dáng của nữ nhân này rất không tồi, mà nàng cũng đang cố gắng phô bày ra vốn liếng mà nàng lấy làm tự hào. Lúc này, nàng đang cố ý cong eo, dường như muốn khiến Hạ Chí nhìn thấy càng nhiều hơn.
"Vậy mà lưu manh này cũng có người tới dụ dỗ!" Thu Đồng thầm nói, trước đây vẫn luôn có người tới gần nàng, lần này lại tới phiên Hạ Chí, thật sự khiến nàng cảm thấy không được quen lắm.
Ngoài không quen, Thu Đồng còn có chút khó chịu, nữ nhân này có ý gì vây, đây không phải là dụ dỗ bạn trai nàng ngay trước mặt nàng sao?
Coi như Hạ Chí không phải bạn trai chân chính của nàng, nhưng ít nhất hắn và nàng cũng tới đây cùng nhau, trước khi nữ nhân này lại muốn dụ dỗ nam nhân kiểu gì cũng phải nên hỏi ý kiến của nàng trước một chút chứ?
"Không vấn đề gì." Hạ Chí mỉm cười.
Thu Đồng lập tức nổi giận, tên hỗn đản này dễ dàng bị người dụ dỗ như vậy? Kêu hắn mời rượu hắn lại có thể mời thật, ngay cả một chút rụt rè cũng không có!
Buồn bực thì buồn bực, nhưng Thu Đồng cũng không tiện nói gì, chỉ trừng mắt liếc Hạ Chí, chẳng qua ánh sáng trong quán bar không được rõ ràng lắm, Hạ Chí có thể nhìn thấy nàng trừng hắn không thể cũng khó mà nói chắc được.
"Mời tới đây một chút." Hạ Chí vẫy vẫy tay với phục vụ quán bar, đợi khi phục vụ đi tới, Hạ Chí nhanh chóng nói ra mười mấy cái tên, "Những loại rượu này bưng lên mỗi loại một ly."
"Vâng, tiên sinh." Phục vụ ngẩn ngơ nhưng vẫn gật đầu, không thể không nói, trí nhớ của phục vụ này rất không tồi, lại có thể một hơi nhớ kỹ nhiều loại rượu như vậy.
"Soái ca, cảm ơn ngươi." Nữ nhân yêu mị cười quyến rũ với Hạ Chí, sau đó lại ngồi xuống vị trí đối diện Hạ Chí, thân thể cố ý nghiêng về phía trước, chỉ hận không thể bày hết cả bộ rãnh mương của mình ra ngoài, "Ta tên Lâm Đạt, soái ca ngươi tên gì vậy?"
"Lâm Đạt, ngươi đang gọi tên ta sao?" Hạ Chí nghiêm trang nói: "Tên của ta chính là soái ca."
"Ha ha!" Lâm Đạt yêu kiều cười lên, "Soái ca, ngươi thật thú vị!"
"Đồng Đồng, có người khen ta thú vị đây." Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng.
Thấy Hạ Chí tỏ vẻ khoe khoang trước mặt nàng, đương nhiên Thu Đồng sẽ lại ném cho Hạ Chí một ánh mắt khinh bỉ, không phải hắn thú vị, là tự luyến, rõ ràng còn nói mình tên soái ca, chuyện hoang đường này hắn cũng có thể nói một cách nghiêm trang như vậy!
"Đồng Đồng, ngươi cảm thấy ta thú vị không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Buồn chán!" Thu Đồng tức giận nói.
"Soái ca, đây là bạn gái của ngươi sao?" Lúc này Lâm Đạt mới làm như vừa phát hiện ra Thu Đồng.
"Không phải." Hạ Chí lại lắc đầu.
Thu Đồng lại nổi giận, đây là loại người gì vậy, thế mà lúc này hắn lại dám không thừa nhận nàng là bạn gái hắn!
Không thể không nói, tâm lý của nữ nhân vốn kỳ quái như vậy, trước đó Thu Đồng tức giận vì gia hỏa Hạ Chí này đi tuyên bố khắp nơi rằng nàng là bạn gái hắn, nhưng hiện tại, khi Hạ Chí phủ định quan hệ giữa hai người, nàng lại càng giận.
Đặc biệt là trong tình cảnh này, Hạ Chí khiến nàng có cảm giác cũng bởi vì có một nữ nhân khác dụ dỗ hắn, cho nên hắn không thừa nhận nàng là bạn gái hắn, làm vậy cũng thật quá mức đi?
Quá đáng hơn chính là nữ nhân này lại còn không xinh đẹp, nếu đổi thành người như Hạ Mạt nàng còn cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng hiện tại Hạ Chí lại có thể vì một nữ nhân như vậy mà không dám thừa nhận nàng là bạn gái hắn, quả thực không thể chịu đựng!
Ngay lúc Thu Đồng đang muốn tìm thứ gì đó đập Hạ Chí, Hạ Chí lại nói: "Đây là lão bà ta."
Thu Đồng lại càng muốn đập Hạ Chí hơn, tên hỗn đản này không thể nói hết lời một lúc nào? Làm hại nàng nghĩ nhiều như vậy!
Hơn nữa, quan trọng nhất là rõ ràng nàng không phải lão bà hắn!
"Soái ca, ngươi thật có phúc, lão bà ngươi thật xinh đẹp." Lúc này Lâm Đạt có thể tính là nói thật được một lần, Thu Đồng xinh đẹp là chuyện không thể nghi ngờ.
"Lão bà ta đương nhiên là người xinh đẹp nhất." Hạ Chí mỉm cười.
Thu Đồng ở bên cạnh không biết nói gì, hiện tại thật ra nàng có chút không rõ rốt cuộc Hạ Chí đang định làm gì, nữ nhân tự xưng Lâm Đạt này trông chẳng ra sao, theo lý thuyết gia hỏa này không nên có hứng thú với nữ nhân như vậy mới đúng.
"Tiên sinh, rượu ngài gọi đây." Phục vụ quán bar đi tới, hơn nữa còn là nhiều phục vụ cùng tới, mỗi người đều bưng một mâm nhỏ, sau cùng, khi bọn hắn đặt hết toàn bộ rượu lên trên bàn trước mặt Hạ Chí, Thu Đồng không nhịn được đếm thử, lại có thể có khoảng chừng mười tám ly rượu!
Lại nói tiếp, trước đây, trên cơ bản toàn bộ tiêu phí ở U Linh Nữ Vương đều là miễn phí, chẳng qua hiện tại đã không còn giống với trước kia nữa, ngoại trừ một ngày ba bữa cơm miễn phí, hơn nữa còn giới hạn trong đồ ăn tự chọn, những khoản tiêu phí khác đều cần tiền. Đương nhiên cũng không cần trả tiền mặt, quẹt thẻ là được.
Thứ quẹt không phải thẻ ngân hàng mà là phiếu phòng, tương đương với dùng phiếu phòng để nợ, sau này sẽ tính tiền một lúc.
Vì thế, Hạ Chí nhanh chóng cà phiếu phòng, sau đó đám phục vụ đều xoay người rời đi.
"Soái ca, ngươi ở phòng nào vậy?" Lúc này Lâm Đạt lại hỏi: "Ta ở phòng 203."
Trên thẻ phòng không viết số, hơn nữa thoạt nhìn thẻ phòng của khoang số 1 cũng không khác gì thẻ phòng các khoang khác, cho nên cứ việc Lâm Đạt đã thấy Hạ Chí quét thẻ, nhưng nàng vẫn không biết hắn đang ở khoang nào.