Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 697 - Chương 696: Tên Của Ta Chính Là Soái Ca (2)

Chưa xác định
Chương 696: Tên của ta chính là soái ca (2)

Hạ Chí cũng không trả lời câu hỏi của Lâm Đạt, chỉ cầm một ly rượu lấy, sau đó đổ vào trong một cái ly khác. Sau khi đổ hết vào mười bảy ly rượu còn lại mỗi ly một chút, cái ly này cũng hết sạch, tiếp nữa, Hạ Chí lại lần lượt cầm lấy mười bảy ly còn lại, mỗi ly lại đổ một ít rượu vào ly trống, cho tới khi ly này được đổ đây.

Ngay lúc Thu Đồng hoài nghi Hạ Chí muốn Lâm Đạt uống hết ly rượu này, Hạ Chí rồi cầm ly lên tiếp tục rót rượu, mà tốc độ của hắn cũng càng lúc càng nhanh, không bao lâu sau, bất luận là Thu Đồng hay là Lâm Đạt đều không thấy rõ động tác của Hạ Chí, chỉ biết hắn đang hòa chung mười tám ly rượu này vào một chỗ.

Đủ qua ba phút Hạ Chí mới ngừng lại, sau đó Thu Đồng phát hiện, thoạt nhìn rượu trong mười tám cái ly trên bàn đã hoàn toàn giống nhau như đúc, bất luận là màu sắc hay là phân lượng, chí ít từ bên ngoài, chúng đều nhất trí hoàn toàn.

Lúc này, thật ra còn có một vài người đang nhìn về phía Hạ Chí, lần này cũng không phải là vì Thu Đồng, ánh đèn trong quán bar vẫn lóe sáng, cho nên Đồng Đồng Chi Tâm cũng không khiến Thu Đồng trở nên bắt mắt, ngược lại động tác bartending của Hạ Chí vừa rồi đã khiến một số người chú ý.

Đương nhiên, sau khi bọn hắn nhìn rõ dáng dấp Thu Đồng, bọn hắn cũng lại càng có hứng thú hơn với bên này.

"Có thể uống rồi, tùy tiện lấy một ly là được." Lúc này Hạ Chí lại nhìn về phía Lâm Đạt, không chút hoang mang nói.

"Soái ca, chỉ có thể lấy một ly thôi sao?" Lâm Đạt cười quyến rũ với Hạ Chí.

Thấy nụ cười kia của nàng, Thu Đồng cũng có chút bất mãn, rốt cuộc nữ nhân này bị gì vậy? Người ta đã có lão bà, vậy mà nàng còn muốn dụ dỗ người ta?

"Nếu ngươi uống xong một ly này mà không say, đương nhiên có thể uống ly thứ hai." Hạ Chí cười nhạt một tiếng.

"Soái ca, nói như vậy ta có thể uống hết toàn bộ rượu của ngươi đúng không." Lâm Đạt lại cười quyến rũ, nàng liếm môi một cái, sau đó bưng một ly rượu lên, trực tiếp uống cạn sạch.

Không hề nghi ngờ, Lâm Đạt tương đối tự tin với tửu lượng của mình, để ly xuống, Lâm Đạt liền đưa tay lấy ly thứ hai: "Soái ca, ta sẽ uống liền ba ly..."

Giọng nói kiều mị của Lâm Đạt im bặt mà dừng, ngay khi móng tay được sơn đỏ của nàng gần đụng với ly rượu thứ hai, thân thể nàng nghiêng một cái, trực tiếp ngã xuống ghế sofa.

"Người a, cuối cùng vẫn thích đánh giá cao bản thân mình." Hạ Chí lắc đầu, "Người khiêm nhường như ta thực sự không nhiều lắm."

"Chỉ ngươi còn khiêm tốn?" Thu Đồng tức giận nói.

Nhìn nhìn Lâm Đạt, Thu Đồng lại không nhịn được hỏi: "Này, nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ uống say thật rồi?"

"Đúng vậy, uống say rồi, tửu lượng quá thấp." Hạ Chí lắc đầu, "Đồng Đồng, thật ra ly rượu này không cao độ chút nào, không tin ngươi uống thử một ly đi, chắc chắn sẽ không say!"

"Ngươi tưởng ta là kẻ ngu si sao?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, nàng mới không tin lời nói hươu nói vượn của Hạ Chí, rõ ràng tửu lượng của Lâm Đạt kia rất tốt, nếu không nàng cũng sẽ không tự tin như vậy.

Mà bây giờ, Lâm Đạt uống loại rượu này chỉ một ly đã ngã, nếu nàng cũng uống một ly, không biết sẽ xảy ra vấn đề lớn tới mức nào.

"Đồng Đồng, nhân sinh chưa từng uống say cũng không phải là nhân sinh hoàn chỉnh." Hạ Chí nói rất chân thành.

"Ta tình nguyện không hoàn chỉnh." Thu Đồng tức giận nói, gia hỏa này cả ngày chỉ biết lừa dối nàng.

"Được rồi, vẫn là Đồng Đồng ngươi thông minh, thật ra không trọn vẹn cũng là một vẻ đẹp." Hạ Chí cảm khái, "Muốn lừa gạt Đồng Đồng uống rượu thật sự quá khó."

"Này, khi ngươi nói gạt người, có thể nhỏ giọng một chút không?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, "Còn có, ngươi mới không trọn vẹn, đầu óc ngươi thiếu dây!"

"Ừm, ta cũng cảm thấy vậy." Hạ Chí lại có thể gật đầu, "Ta thông minh như vậy, chắc chắn là thiếu một sợi dây so với đám đần độn kia."

"Lâm Đạt! Lâm Đạt!" Một giọng nói nghe có chút lo lắng vang lên, một nam nhân xuất hiện ở đối diện, vừa kêu vừa lắc Lâm Đạt.

Vài giây đồng hồ sau, hắn ta ngừng kêu gọi, quay đầu giận dữ nhìn Hạ Chí: "Ngươi làm gì bạn gái ta?"

Nam nhân này hơn ba mươi tuổi, lớn lên rất bình thường, ăn mặc cũng rất tùy ý, chẳng qua chiếc đồng hồ đeo tay nạm kim cương trên tay hắn ta đủ để người nhìn ra hắn ta rất có tiền.

Chẳng qua, trên chiếc thuyền này, kẻ có tiền quá thường gặp, cho nên cũng không có gì phải ngạc nhiên, nếu trên thuyền này xuất hiện một người nghèo mới thật sự lạ.

"Bạn gái của ngươi?" Hạ Chí nhìn nam nhân này, hơi kinh ngạc, "Ngươi xác định nàng là bạn gái ngươi?"

"Nói nhảm, không phải bạn gái ta chẳng lẽ là bạn gái ngươi?" Nam nhân này tỏ vẻ phẫn nộ, "Ngươi bỏ thuốc bạn gái ta có phải không? Ngươi còn biết xấu hổ hay không, coi như ngươi muốn đuổi theo bạn gái ta cũng không thể bỏ thuốc nàng chứ? Ngươi không thể dùng phương thức quang minh chính đại một chút sao?"

Bỏ thuốc?

Chí ít cũng có hơn mười ánh mắt nhìn về phía Hạ Chí, con hàng này bỏ thuốc thật sao? Chẳng qua sở dĩ người tên Lâm Đạt gì đó kia vừa uống một ly liền gục, thật sự là vì bị bỏ thuốc?

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ bên cạnh Hạ Chí có một siêu cấp đại mỹ nữ, mạnh hơn Lâm Đạt kia không biết mấy trăm mấy ngàn lần, coi như hắn có hứng thú đặc biệt đồng thời cũng hứng thú với Lâm Đạt, cũng không đến mức bỏ thuốc người ta ngay trước mặt siêu cấp đại mỹ nữ này chứ?

"Ngươi có thể không nên oan uổng người lung tung được không?" Mở miệng phản bác lại là Thu Đồng, "Bạn gái của ngươi chỉ uống say mà thôi!"

Ngay tại lúc này, Thu Đồng vẫn gần như theo bản năng nói giúp cho Hạ Chí, mà người này lại dám nói Hạ Chí bỏ thuốc, khiến Thu Đồng không thể nhịn được mà mở miệng.

Bình Luận (0)
Comment