Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 698 - Chương 697: Hai Tệ Cũng Quá Mắc (1)

Chưa xác định
Chương 697: Hai tệ cũng quá mắc (1)

Không thể không nói, lúc này Thu Đồng mở miệng phản bác lại càng có sức thuyết phục hơn, nếu Hạ Chí phủ nhận, nói không chừng còn sẽ có rất nhiều người chưa tin, thế nhưng người nói lời này là Thu Đồng lại trở nên không giống lắm.

Chí ít, những người vây xem náo nhiệt cũng gần như đều tin tưởng những lời Thu Đồng nói, bởi thật ra như vậy mới càng hợp lý.

"Vị tiểu thư này, ngươi nói giúp bạn trai là không sai, nhưng ngươi mới thật sự nói bậy đi?" Nam nhân kia vẫn tỏ vẻ rất tức giận như cũ, "Ta ở chung với Lâm Đạt lâu như vậy, nàng có tửu lượng thế nào chẳng lẽ ta còn không rõ ràng sao? Ngay cả rượu trắng năm mươi độ nàng cũng có thể uống hai bình không say, hiện tại nàng chỉ uống một ly rượu lại say, nếu không phải bạn trai ngươi bỏ thuốc trong rượu, còn có thể là vì nguyên nhân nào khác?"

Nghe nam nhân này nói như vậy, mọi người bắt đầu cảm thấy dường như người này cũng không phải cố tình gây sự, cũng không giống như cố ý tới phiền toái, nếu bạn gái hắn ta thật có tửu lượng hai cân rượu trắng, chuyện dễ dàng uống say hơn nữa còn say đến bất tỉnh nhân sự như vậy quả thật rất không bình thường.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thật ra nàng có tửu lượng cao như vậy.

"Nàng là bạn gái của ngươi, tửu lượng bao nhiêu cũng chỉ có ngươi rõ ràng, ngươi nói nàng có thể uống hai cân, nhưng nói không chừng trên thực tế nàng vốn không thể uống thì sao?" Hiển nhiên Thu Đồng không tin nữ nhân tên Lâm Đạt này có thể uống hai bình rượu trắng, nếu như Lâm Đạt có tửu lượng như vậy thật, chỉ sợ ngay cả nàng cũng phải hoài nghi liệu có phải Hạ Chí đã bỏ gì đó trong rượu thật không.

"Này lời không sai."

"Ta cũng không tin nàng có thể uống được hai bình rượu trắng."

"Nhất định là nói khoác."

...

Bên cạnh có mấy người nói giúp Thu Đồng, còn người cố ý lớn giọng, cũng không biết có phải hắn ta muốn lấy được thiện cảm của Thu Đồng hay không.

Thế nhưng để bọn hắn thất vọng là Thu Đồng vốn không nhìn bọn hắn lấy một lần, bởi vì lúc này Thu Đồng đang lườm Hạ Chí.

Mới vừa rồi Hạ Chí đã nói một câu: "Đồng Đồng, thật ra còn có người khác biết tửu lượng của Lâm Đạt."

"Ngươi có biết tửu lượng của nàng?" Thu Đồng có chút tức giận, lẽ nào gia hỏa này có quen biết Lâm Đạt kia?

"À, dĩ nhiên không phải ta, là hắn ta." Hạ Chí nói đến đây, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia, "Ôi, cái người kia, ngươi đi ra ngoài một chút... Chớ tránh, người ta nói chính là ngươi, người giữ râu cá trê kia."

Thuận theo tầm mắt của Hạ Chí, rốt cục mọi người cũng thấy được một nam nhân râu cá trê, chiều cao miễn cưỡng có thể tính là một thước bảy, vóc người gầy gò, dáng dấp còn rất thanh tú, nhìn có chút giống với tiểu bạch kiểm.

Hiển nhiên nam nhân râu cá trê là không muốn dính vào chuyện này, cho nên hắn ta định tránh đi, chẳng qua bây giờ, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm hắn ta, hắn ta biết mình không cách nào tiếp tục trốn tránh.

"Cái kia… thật ra ta cũng không quá quen thuộc với Lâm Đạt... Khụ..." Giọng nói của nam nhân râu cá trê có chút quái dị, dường như cổ họng không được tốt lắm, nói xong hắn ta còn ho khan.

"Người kia, hình như râu mép của ngươi không đúng lắm." Đột nhiên Hạ Chí mở miệng nói: "Ừm, ta phải quan sát cẩn thận một chút..."

"Ta thật sự không quá quen thuộc với Lâm Đạt, chẳng qua ta vẫn có hiểu biết tương đối với tửu lượng của nàng." Nam nhân râu cá trê không còn ho khan nữa, nói nhanh: "Ta đã từng tận mắt nhìn thấy nàng uống hai bình mao đài năm mươi ba độ trước mặt ta, sau đó nàng còn có thể đi đường."

"Trâu!"

"Muội tử này cũng quá hung hãn!"

"Nói như vậy bạn trai nàng không nói xạo, tửu lượng của nàng thực sự rất tốt!"

"Không đúng, nói như vậy, chẳng lẽ nàng bị bỏ thuốc thật?"

Bốn phía một mảnh sợ hãi thán phục, sau đó một đám người lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt hoài nghi, không phải con hàng này đầu óc có vấn đề, bỏ thuốc Lâm Đạt thật chứ?

Thu Đồng cũng trừng Hạ Chí, ngay cả nàng cũng bắt đầu hoài nghi Hạ Chí đã bỏ thuốc Lâm Đạt, tên bệnh thần kinh này chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Bệnh thần kinh nhất là hắn lại có thể cố ý tìm chứng nhân ra để chứng minh tửu lượng của Lâm Đạt rất tốt, rốt cục là đầu óc hắn phải vào bao nhiêu nước mới có thể làm ra chuyện như vậy!

Không chỉ Thu Đồng cảm thấy Hạ Chí thần kinh, mọi người bên cạnh cũng cảm thấy đầu óc Hạ Chí có vấn đề, nếu hắn không tìm ra nhân chứng này, ai cũng không biết rốt cuộc tửu lượng của Lâm Đạt có tốt hay không, hắn làm vậy không phải là cố ý tìm phiền toái cho mình sao?

"Mọi người đều có thể nghe được rồi? Tửu lượng của Lâm Đạt rất tốt, đây là chuyện chính bản thân hắn tìm người chứng nhận, cũng không phải ta oan uổng hắn!" Bạn trai Lâm Đạt vẫn tỏ vẻ tức giận như cũ, sau đó hắn ta nhìn Hạ Chí, "Hiện tại ngươi còn không thừa nhận ngươi bỏ thuốc Lâm Đạt sao?"

"Ôi, này người kia, ngươi chớ vội đi, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi!" Hạ Chí lại không để ý tới người tự xưng bạn trai Lâm Đạt này, mà hướng về một phương hướng khác gọi một câu, mà hắn vừa nói như vậy mọi người cũng phát hiện, vậy mà nam nhân râu cá trê kia lại muốn len lén rời đi.

"Ngươi còn muốn hỏi gì nữa?" Thoạt nhìn nam nhân râu cá trê có chút buồn bực, mà nét mặt hắn ta cũng khiến mọi người cảm thấy kỳ quái, vì sao hắn ta cứ như bị người bắt trúng nhược điểm vậy?

Thu Đồng cũng nhìn Hạ Chí với ánh mắt kỳ quái, có phải gia hỏa này đã biết bí mật gì đó của người nọ không?

"À, thật ra cũng không có gì, ta chỉ muốn biết ngươi thuê Lâm Đạt tốn bao nhiêu tiền." Hạ Chí không chút hoang mang nói.

Thuê?

Không ít người nghe được điểm quan trọng, câu này có ý gì? Dường như Lâm Đạt này có thể dùng tiền để thuê?

Bình Luận (0)
Comment