"Ngươi, sao ngươi biết..." Giọng điệu của nam nhân râu cá trê khẽ biến.
"Chuyện ta biết còn nhiều hơn nhiều, tỷ như ta còn biết thật ra râu mép của ngươi..." Hạ Chí lại bắt đầu nói tới râu mép.
"Mười vạn, ta đã bỏ ra mười vạn để thuê nàng, một tuần." Nam nhân râu cá trê vội vàng nói: "Nàng làm bạn đồng hành với ta, ta thuê nàng lên thuyền với ta một tuần, chẳng qua sau khi lên thuyền ta lười muốn nàng, vì thế hiện tại nàng có giá bao nhiêu ta cũng không rõ!"
Đồng hành?
Mọi người thầm nói, nói dễ nghe là vậy, nhưng thực tế không phải là điếm sao?
Náo nửa ngày, thì ra người tên Lâm Đạt này lại là người đi chơi cùng.
"Ngươi không nên nói bậy nói bạ!" Người được xưng là bạn trai của Lâm Đạt lại giận dữ nhìn nam nhân râu cá trê, sau đó hắn ta lại nhìn về phía Hạ Chí, dáng vẻ càng thêm phẫn nộ, "Hai người các ngươi đang hát đôi có phải không? Ngươi..."
"Đừng gào thét, không phải ngươi chỉ lỗ mười vạn thôi sao? Ngươi phải bỏ ra hai mươi vạn để thuê Lâm Đạt đúng không?" Hạ Chí ngắt lời nam nhân này, giọng điệu hơi lạnh lùng, "Ngươi nghĩ ta không biết ngươi cố ý để nàng đến dụ dỗ ta sao? Chỉ dựa vào người như nàng còn cần bỏ thuốc sao?"
"Thế nào? Ngươi muốn nói ngươi rất có tiền sao? Đầu tiên ngươi bôi xấu Lâm Đạt, sau đó lại muốn dùng tiền để bỏ qua chuyện này?" Bạn trai Lâm Đạt cắn răng nghiến lợi, "Ta tin tưởng ngươi có tiền, nhưng ta càng tin tưởng loại người như ngươi tâm lý biến thái!"
"Loại người ngu ngốc như ngươi không thể hiểu được suy nghĩ của ta." Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên, "Chỉ dựa vào nữ nhân như nàng, đừng nói hai mươi vạn, hai tệ ta còn chê mắc. Ừm, quan trọng nhất là nếu ta thật sự muốn một người hôn mê, thật ra ta có phương pháp càng đơn giản hơn."
Dừng một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Tỷ như, như vậy."
Trong lúc nói chuyện, Hạ Chí cầm lấy ly rượu không Lâm Đạt đã uống cạn, tiện tay ném cái ly về phía người được xưng là bạn trai của Lâm Đạt kia.
Bốp!
Cái ly nện lên đầu bạn trai của Lâm Đạt, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, người nọ lập tức ngã xuống đất.
Bốn phía ngẩn ngơ, đây là trực tiếp ra tay? Chẳng qua, người bạn trai của Lâm Đạt kia cũng quá yếu đi, chỉ một ly rượu như vậy đã có thể đập hắn ta bất tỉnh?
Không hề nghi ngờ, những người này chưa từng thấy tình cảnh đêm trung thu, nếu không bọn hắn sẽ rõ ràng, bị Hạ Chí dùng ly rượu đập hôn mê là chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn.
"Đồng Đồng, chúng ta chơi một trò chơi đi!" Lúc này Hạ Chí lại cười xán lạn với Thu Đồng, "Chúng ta chơi oẳn tù tì uống rượu, nếu như ta thắng ta uống một ly, thua ta uống hai ly."
"Đầu óc ngươi có vấn đề sao?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
"Ta thắng uống hai ly, thua uống một ly cũng được." Hạ Chí lập tức sửa lời.
"Nếu ngươi muốn uống như vậy, ngươi có thể một mình uống hết!" Thu Đồng tức giận nói.
Mọi người chung quanh cũng có chút cạn lời, thua là hắn uống, thắng cũng là hắn uống, vậy trò chơi này còn có ý nghĩa sao?
"Đồng Đồng, không phải ta muốn uống, là ta biết ngươi thua cũng sẽ không uống cho nên ngươi thua ta sẽ uống giúp ngươi." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Ta mới không chơi trò chơi buồn chán này với ngươi." Thu Đồng hừ một tiếng yêu kiều, có phải gia hỏa này không có cơ hội khiến nàng say, cho nên muốn tự chuốc say mình?
"Được rồi, vậy ta chơi với người khác." Hạ Chí tỏ vẻ tiếc nuối, "Trò chơi vui như vậy không thể lãng phí."
Nhìn nhìn Lâm Đạt vẫn còn hôn mê, còn có bạn trai Lâm Đạt cũng đã hôn mê trên mặt đất, mọi người có chút cạn lời, con hàng này thoáng cái làm hai người hôn mê, thế nhưng sao hắn vẫn có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Lúc này hắn còn có thể liếc mắt đưa tình với bạn gái, chẳng lẽ hắn không sợ bị nhân viên an ninh trên thuyền tới quấy rối sao?
Lại nói tiếp, thật ra mọi người cũng chưa từng nhìn thấy trên thuyền có bảo vệ gì đó, nhưng nếu chiếc thuyền này đã tự xưng có thể bảo vệ an toàn của mỗi người, vậy hẳn phải có nhân viên an ninh, mà theo lý thuyết, vào thời điểm này hẳn nhân viên an ninh phải nên xuất hiện rồi mới đúng.
Nhưng trên thực tế, đừng nói là bảo vệ và vân vân, ngay cả mấy phục vụ trong quán bar cũng không để ý tới chuyện bên này, giống như bọn họ vốn không nhìn thấy chuyện đang xảy ra ở đây vậy.
Cũng ngay lúc này, Hạ Chí cao giọng nói: "Có người nào muốn đụng rượu với ta không?"
Lúc đầu quán bar vốn huyên náo ồn ào, lúc này nó đã có vẻ an tĩnh hơn một chút, đương nhiên, một nguyên nhân trong đó là màn múa cột trên đài đã kết thúc, nhưng một nguyên nhân khác cũng là vì bên phía Hạ Chí hấp dẫn sự chú ý của không ít người, mà nghe được Hạ Chí hô to muốn đụng rượu với mọi người, dường như không ít người đã có suy nghĩ tiến lên.
"Liều mạng thế nào?" Có người ở đó hô một câu.
"Liều thế nào cũng được." Hạ Chí thuận miệng tiếp một câu.
"Ta tới liều với ngươi." Một nam nhân trung niên đi ra, nam nhân này nói tới đụng rượu với Hạ Chí, nhưng ánh mắt hắn ta lại nhìn chằm chằm vào Thu Đồng, "Chỉ đụng rượu không có gì thú vị, không bằng chúng ta thêm tiền thưởng đi? Nếu ngươi thua, để bạn gái của ngươi... Ách!"
Nam nhân trung niên này còn chưa dứt lời đã đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, là Hạ Chí thuận tay cầm một cái gạt tàn thuốc lên đập vào đầu hắn ta.
Nam nhân trung niên trực tiếp hôn mê ngã xuống đất, mà Hạ Chí vẫn có vẻ như không có chuyện gì xảy ra nhìn bốn phía: "Lười nghe ngươi nói hết lời, nói chung là các ngươi đừng có ý đồ với lão bà ta, ừm, nếu có mỹ nữ có ý đồ với ta ta cũng không ngại."
"Soái ca, nói như vậy, nếu ta thắng ngươi, ngươi sẽ nguyện ý làm bạn trai ta sao?" Giọng nói có chút dễ nghe tiếp lời.