"Cho dù người nọ làm trái hiệp ước, cũng không phải Hạ Chí có quyền xử phạt hắn ta đúng không? Hạ Chí cũng chỉ là khách trên thuyền, sao có thể tùy tiện ra tay đánh gãy tay chân người khác cứ như vậy?" Trong đám người, lại có người bất mãn vặn hỏi.
"Đúng vậy, cho dù cần động thủ thật cũng phải do nhân viên an ninh của riêng sòng bạc ra tay mới đúng!"
"Không sai, mặc kệ thế nào, Hạ Chí cũng đều phạm quy."
"Nói đúng, yêu cầu xử phạt Hạ Chí!"
"Mỹ nữ quản lý, dù sao ngươi cũng phải cho mọi người một câu trả lời mới được, cho dù ngươi có quen biết Hạ Chí cũng không thể thiên vị hắn như vậy chứ?"
...
Không ít người phụ họa, có thể nhìn ra được, trong sòng bạc này vẫn có rất nhiều người bất mãn với Hạ Chí.
"Ta chỉ nói một lần, Hạ lão sư có quyền xử phạt bất kỳ người nào trái với quy định trên U Linh Nữ Vương, nếu như các ngươi không tin có thể kiện lên nữ vương bệ hạ." Số 1 hơi cao giọng, giọng điệu có chút lạnh lùng, "Các ngươi có ý kiến có thể nói ra, nhưng nếu có người muốn nhân cơ hội gây sự, đừng trách chúng ta không khách khí!"
Số 1 nói xong lời này, phía sau nàng lại xuất hiện mấy nam nhân mặc hắc y phục, những nam nhân này tỏ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã biết không phải loại dễ trêu.
Tiếng ầm ĩ bốn phía lập tức ngừng lại, mọi người đã hiểu đám nam nhân mặc hắc y phục này chính là nhân viên an ninh trên thuyền.
"Chắc chắn hai người này có gian tình!" Trong lòng không ít người thầm oán, bọn hắn cảm thấy Hạ Chí và số 1 hơn phân nửa là có gian tình, thậm chí còn có một số người thầm nói lẽ nào Thu Đồng không đố kị sao?
Bọn hắn không rõ, nhưng Thu Đồng lại có thể xác định Hạ Chí vốn không có gian tình gì với số 1, bởi vì người có thể có gian tình thật sự với Hạ Chí chính là vị U Linh Nữ Vương Hạ Mạt kia.
"Tốt rồi, Lý Tiểu Trạch, nếu ngươi thắng vậy thực hiện tiền cược của ngươi đi, ừm, chẳng qua hắn ta đã hôn mê, hẳn không cách nào chui qua đũng quần ngươi, vậy..." Hạ Chí nói đến đây lại dừng lại một chút.
Mọi người không khỏi thầm nói, con hàng này cũng biết làm việc có chừng mực, hẳn hắn không cần người thua cuộc thực hiện đổ ước.
"Hạ lão sư, bỏ qua việc này đi." Lúc này Lý Tiểu Trạch cũng lên tiếng, hắn ta cảm thấy Hạ Chí cũng nghĩ như vậy.
"Đương nhiên không thể bỏ qua." Hạ Chí nhìn Lý Tiểu Trạch, thoạt nhìn sắc mặt có chút nghiêm túc, "Đây là thứ ngươi phải cố gắng mới lấy được, ngươi nên quý trọng."
"Thế nhưng Hạ lão sư, hắn ta đã hôn mê..." Lý Tiểu Trạch ngẩn ngơ.
"Thứ thuộc về ngươi, nếu như người khác không chủ động cho ngươi, bản thân ngươi nên chủ động đi lấy." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Cho nên chuyện rất đơn giản, ngươi chỉ cần bước qua đầu hắn ta là được."
Trong sòng bạc lại vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ, vừa mới bắt đầu mọi người còn cảm thấy Hạ Chí là người làm việc có chừng mực, nào biết cho dù người ta đã hôn mê, hắn vẫn bắt người ta phải thừa nhận nhục nhã chui qua háng!
Người như thế vậy mà lại là lão sư?
"Vâng, Hạ lão sư." Lúc này Lý Tiểu Trạch lại lên tiếng, sau đó hắn ta cũng không do dự nữa, trực tiếp bước qua đầu nam nhân cao to.
"Tốt rồi, ngươi có thể xuống dưới nhận lấy lời chúc mừng của bạn gái." Hạ Chí mỉm cười.
"Vâng, Hạ lão sư." Lý Tiểu Trạch nhìn nữ sinh nhỏ nhắn cách đó không xa, dường như có chút kích động, sau đó, hắn ta nhảy xuống chiếu bạc.
Bốp... Bốp... Bốp...
Tiếng vỗ tay chậm rãi đúng lúc truyền đến, đồng thời truyền tới còn có một giọng nói: "Đặc sắc, quá đặc sắc!"
Mọi người không tự chủ được mà quay đầu nhìn lại, thấy người vỗ tay là một lão nhân gầy nhom tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn khiến hắn ta trông có chút dữ tợn.
Bên cạnh lão nhân gầy nhom này còn có một cặp nữ tử trẻ tuổi, là song bào thai, áo lót quần soóc da, ăn mặc tương đối hở hang. Thoạt nhìn vóc người bọn họ cũng có thể tính là không tệ, tiếc nuối duy nhất là khuôn mặt có hơi bình thường một chút, tối đa cũng chỉ có thể tính là ngũ quan đoan chính, khó có thể xứng với hai chữ mỹ nữ này.
Mà sau lưng ba người này còn có bốn đại hán mặc âu phục, không thể không nói, lão nhân gầy nhom này còn rất phô trương.
"Đổ Tẩu ta sống trên đời hơn 60 năm, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy trận đánh cược kiểu này, đáng tiếc, sợ rằng loại đánh cược này ta sẽ không bao giờ gặp được nữa." Giọng nói của lão nhân gầy nhom có vẻ hơi khàn, "Ta nghĩ cũng sẽ không có người nào dám dùng phương thức này đánh cược với người khác."
Hiển nhiên, lão nhân gầy nhom tự xưng Đổ Tẩu này cũng không thật sự cảm thấy trận đánh cược vừa rồi có gì đặc sắc, thậm chí không ít người còn có thể nghe được ý châm chọc trong giọng nói của hắn ta, hơn nữa không ít người còn cảm thấy đồng cảm vô cùng, nếu dùng một tay đánh nhau với người khác có nghĩa tay kia và hai chân đều bị đánh gãy, chỉ sợ dù là kẻ ngu ngốc cũng sẽ không dùng phương thức này để đánh cược với người.
Nhìn về phía Hạ Chí, Đổ Tẩu lại nói: "Hạ Chí lão sư, ngươi nói xem ta có nói sai không?"
"Tuy ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, chẳng qua người dùng phép khích tướng tệ như ngươi, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải." Hạ Chí nhìn Đổ Tẩu, trong giọng nói có trào phúng rất rõ ràng, "Cũng may ta là người biết cảm thông với loại người vừa lớn tuổi lại vừa bị tàn tật như ngươi, cho nên, ta quyết định thỏa mãn nguyện vọng của ngươi."
Dừng lại một chút, Hạ Chí đưa ngón trỏ ra, ngoắc ngoắc tay với Đổ Tẩu: "Lên đây đi, ta chỉ dùng một ngón tay này đã có thể giết chết ngươi."
Trong giọng nói nhẹ bỗng của Hạ Chí như ẩn chứa khí phách bễ nghễ thiên hạ, thế nhưng gần như mỗi người đang nhìn Hạ Chí, trong đầu đều xuất hiện một suy nghĩ, con hàng này điên rồi sao?