Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 725 - Chương 724: Ta Muốn Biến Lớn Thì Biến Lớn (2)

Chưa xác định
Chương 724: Ta muốn biến lớn thì biến lớn (2)

Trừng mắt liếc Hạ Chí, Thu Đồng lại không nói gì, chỉ tới bên cạnh Hạ Chí, sau đó ngồi xuống, vừa đá chân tìm tư thế thoải mái dựa vào ghế sofa, vừa cầm một quyển tạp chí tới, sau đó rất chăm chú xem tạp chí, vốn không quan tâm tới Hạ Chí.

Đối với chuyện này, hiển nhiên Hạ Chí cũng không ngại, hắn cũng cầm một quyển tạp chí tới, rất tùy ý lật.

Xấp xỉ nửa giờ sau, rốt cục Thu Đồng cũng cảm thấy đói bụng, rốt cục nàng cũng muốn ăn, vì vậy nàng kéo Hạ Chí cùng chọn món, sau đó để phục vụ trực tiếp đưa đến khoang thuyền.

Sau đó lại qua nửa giờ, Thủy Linh đích thân đưa cơm trưa tới. Sau khi hai người ăn cơm trưa xong, Thủy Linh lại đích thân tới thu dọn bộ đồ ăn, sau đó, Thu Đồng lại làm ổ trên ghế sofa xem tạp chí một hồi, lại xem TV một hồi, không bao lâu sau Charlotte đã chạy vào, còn kéo Thu Đồng chơi trò chơi với nàng một chút.

Tiếp sau đó nữa, Thu Đồng tới bể bơi, đương nhiên Hạ Chí sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chẳng qua hắn chỉ có thể đứng bên bể bơi nhìn Thu Đồng, không thể xuống dưới bơi cùng.

Trong mấy ngày kế tiếp, kỳ nghỉ của Thu Đồng đã thật sự trở thành kỳ nghỉ chân chính, nàng vẫn luôn ở lại trong khoang thuyền, cũng không có người nào tới quấy rầy bọn họ, Hạ Chí cũng luôn ở bên cạnh nàng, ừm, ngoại trừ buổi tối, đương nhiên nàng sẽ không để tên gia hỏa này theo nàng.

Kỳ nghỉ thoạt nhìn bình thản, nhưng kỳ thật, trong lúc lơ đãng, có một chuyện đang bắt đầu phát sinh thay đổi mang tính thực tế, Thu Đồng đã có thể mặc áo ngủ rất tùy ý xuất hiện bên cạnh Hạ Chí, khi nàng tới bể bơi cũng sẽ không tránh Hạ Chí, nàng cũng thường xuyên làm ổ trên ghế sofa, khi xem tivi xem tạp chí, có đôi khi nàng sẽ rất tự nhiên mà tựa trên người Hạ Chí.

Cứ việc ngoài miệng Thu Đồng vẫn không thừa nhận, nhưng kỳ thật, nàng đã coi Hạ Chí như bạn trai chân chính của mình, đến mức khi Hạ Chí thường xuyên lấy tay ôm thắt lưng nàng, nàng cũng không phản đối, chỉ có điều nàng sẽ không để hắn ôm mãi, cứ một thời gian trôi qua nàng lại bắt hắn lấy tay ra.

Trên cơ bản Charlotte cũng không ở lại trong khoang thuyền, chỉ có điều gần như mỗi ngày đều sẽ xuất hiện tình huống thời gian tĩnh chỉ, mà trên cơ bản mỗi ngày Charlotte đều phải thay y phục một lần, bởi vì trên cơ bản, mỗi ngày nàng lại biến lớn, sau đó lại tự động nhỏ đi, chẳng qua hiện tại, trên cơ bản mỗi lần nàng đều cần Hạ Chí trợ giúp. Hiển nhiên, nàng vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế thời gian.

"Có phải thuyền đã dừng lại không?" Buổi chiều một ngày nọ, Thu Đồng đang tựa trên người Hạ Chí xem tạp chí, sau đó đột nhiên nàng cảm thấy có điểm gì là lạ, liền mở miệng hỏi.

"Đúng vậy." Hạ Chí gật đầu.

Thu Đồng cầm lấy điều khiển từ xa, sau đó nhanh chóng nhấn vài cái, tiếp theo, hư không phía trước xuất hiện một màn ảnh, trên màn ảnh, toàn cảnh trên U Linh Nữ Vương đều hiện ra.

"Bọn hắn đang xuống thuyền?" Thu Đồng ngẩn ra, "A, thuyền về tới bến tàu Hương Giang? Vậy có phải chúng ta cũng nên xuống thuyền rồi không?"

"Đồng Đồng, không vội, buổi tối chúng ta lại xuống thuyền." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Chúng ta sẽ rời thuyền ở nơi chúng ta lên thuyền."

"À, đã hiểu rõ." Thu Đồng đóng màn hình, cũng không truy hỏi nữa, nhưng trong lòng lại mơ hồ có cảm giác không cách nào miêu tả thành lời. Trong lúc bất chợt, dường như nàng có chút không muốn.

Buổi chiều này, trong thời gian còn lại, đột nhiên Thu Đồng lại như không có hứng thú làm bất cứ chuyện gì, nàng lật vài tờ tạp chí sau đó ném qua một bên, lúc xem tivi cũng không ngừng đổi kênh, làm thế nào cũng không tìm được thứ mình muốn xem, thậm chí ngay cả khi xuống bể bơi nàng cũng chỉ bơi vài phút đã lên lại.

Bởi vì Thu Đồng phát hiện, lần này vậy mà Hạ Chí lại không đến bể bơi với nàng! Phải biết rằng, trước đây mỗi lần nàng bơi trong nước, Hạ Chí đều ở bên bờ ngắm nhìn, khi đột nhiên hắn không còn ở đây nữa, nàng lại thấy hơi bất an.

Thu Đồng trở lại phòng ngủ, vọt vào tắm, sau đó thay lễ phục, nhìn gương trang điểm. Người trong gương vẫn xinh đẹp phi phàm, nhưng nàng lại luôn cảm thấy có điểm gì đó không quá giống trước.

"Rốt cuộc ta làm sao vậy?" Trong lòng Thu Đồng có cảm giác phiền não khó hiểu. Lắc đầu, hít sâu, Thu Đồng cố gắng để mình tỉnh táo lại, thoạt nhìn dường như nàng lại khôi phục hình tượng băng sơn mỹ nữ.

Nhưng có đôi khi, tất cả chỉ là ngụy trang.

"Đồng Đồng, ngươi vẫn luôn xinh đẹp như vậy." Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, sau đó, Thu Đồng lập tức thấy được bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong gương.

Trong lúc nhất thời, Thu Đồng có chút sững sờ, qua một hồi thật lâu nàng mới xoay người nhìn Hạ Chí: "Ngươi vào bằng cách nào?"

Không đợi Hạ Chí nói, Thu Đồng lại bổ sung: "Này, ngươi đừng nói ta không khóa cửa, ta nhớ rất rõ ràng, lần này ta có khóa cửa!"

"À, thân yêu, ngươi có khóa cửa, nhưng mà thật ra cho dù cánh cửa này có bị khóa từ bên trong, vẫn có thể dùng chìa khóa mở ra từ bên ngoài." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ý cười xán lạn, sau đó hắn đưa tay phải ra, xòe bàn tay, "Xem đi, chìa khóa chỗ này này."

"Ngươi đã biết chuyện này từ lúc nào?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.

"Từ khi chưa lên thuyền ta đã biết." Nụ cười của Hạ Chí vẫn xán lạn như cũ.

"Vậy sao đến hiện tại ngươi mới nói?" Thu Đồng có chút tức giận.

"Đồng Đồng, nếu ta nói cho ngươi biết ngay từ ngày đầu tiên, buổi tối ngươi sẽ ngủ không ngon." Hạ Chí nói rất chân thành, sau đó hắn lại chuyển giọng: "Thân yêu, chúng ta nên đi thôi."

Trong lúc nhất thời Thu Đồng không cách nào phản bác, nếu nàng biết Hạ Chí có thể vào phòng ngủ, chỉ sợ nàng sẽ không cách nào yên tâm, nếu buổi tối tên lưu manh này vào phòng thật...

Thu Đồng vội vàng lắc đầu, không để mình tiếp tục suy nghĩ, sau đó mở miệng hỏi: "Muốn xuống thuyền sao?"

Bình Luận (0)
Comment