Thu Đồng cảm thấy mình như biết rõ còn cố hỏi, bởi thật ra nàng rất rõ ràng, chẳng mấy chốc nữa bọn họ sẽ xuống thuyền, chỉ có điều khi hỏi ra vấn đề này, trong lòng nàng mơ hồ có chút mất mát.
Vài ngày trước, nàng còn hi vọng có thể rời thuyền sớm, nhưng bây giờ nàng lại có chút không muốn xuống thuyền. Trong mấy ngày này, cuộc sống của nàng rất thoải mái, rất an bình, không một bóng người tới quấy rối nàng. Cho tới bây giờ nàng vốn không phải loại nữ hài tử thích kích thích, mà cuộc sống bình thản an dật này mới là thứ nàng thích chân chính.
"Đồng Đồng, chúng ta ăn cơm trước đã." Hạ Chí mỉm cười, sau đó lại rất tự nhiên nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thu Đồng, "Bữa tối cuối cùng này chúng ta sẽ không ăn trong khoang thuyền."
"Này, ngươi có thể nói dễ nghe một chút không? Cái gì gọi là bữa tối cuối cùng?" Thu Đồng hơi không vui, tuy đây là bữa cơm cuối cùng của bọn họ trên thuyền này, nhưng những lời này nghe kiểu gì cũng thấy điềm xấu.
Hạ Chí lại không nói gì thêm, chỉ ôm Thu Đồng đi ra phía ngoài. Gần một tuần không rời khỏi khoang thuyền, lúc này Thu Đồng lại như có tâm cảnh hoàn toàn khác.
Dọc theo đường đi rất an tĩnh, không nhìn thấy bất kỳ người nào, bất luận là khách hay là nhân viên công tác đều không thấy đâu. Xấp xỉ 10 phút sau, hai người đã đi tới trên boong thuyền.
Du thuyền đang chậm rãi chạy, lúc này sắc trời mới vừa tối xuống, Thu Đồng vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong tầm mắt đã có thể thấy được kiến trúc trong thành phố, mà thoạt nhìn, thành thị phương xa rất quen thuộc, chính là thành phố Thanh Cảng.
Lúc này trên boong thuyền rất an tĩnh, cũng tương đối sạch sẽ, không có bất kỳ người nào khác, chỉ có một chiếc bàn ăn, hai cái ghế. Trên bàn có bày đồ ăn và rượu vang, tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Ngọn nến đã được châm lửa, đây là một bữa cơm dưới ánh nến. Hạ Chí ôm Thu Đồng đi tới bên cạnh bàn, sau đó chậm rãi kéo một cái ghế ra: "Honey, mời ngồi."
Thu Đồng ngồi xuống, sau đó rốt cục nàng cũng không nhịn được hỏi: "Trên thuyền không còn người nào khác sao?"
"Ừm, trừ chúng ta ra, những khách khác đều đã xuống thuyền." Hạ Chí gật đầu, sau đó lại ngồi xuống vị trí đối diện Thu Đồng.
"Charlotte đâu?" Thu Đồng hơi nhíu mày.
"À, chính nàng tự đi chơi." Hạ Chí thuận miệng nói.
Thu Đồng cũng không hỏi nữa, gió biển nhẹ nhàng thổi tới, khiến lòng nàng có ý vị kỳ lạ, nàng biết, hành trình du thuyền lần này đã được định trước sẽ khó có thể phai mờ trong lòng nàng.
Thật ra bữa ăn này chỉ là một bữa cơm Tây rất bình thường, trước mặt hai người cũng đã có sẵn nửa ly rượu vang, du thuyền tuy ổn định, nhưng rượu vang vẫn đang lắc lư nhè nhẹ. Trong lúc lơ đãng, Thu Đồng có chút hoảng hốt, sau đó trong lòng nàng lại xuất hiện cảm giác xung động khó hiểu.
Vì vậy Thu Đồng bưng ly rượu lên, chủ động mời Hạ Chí: "Đến, cụng ly."
Đợi Hạ Chí giơ ly rượu lên, hai người đụng nhẹ trên không trung, sau đó Thu Đồng đã rót sạch nửa ly rượu vang vào trong cổ họng.
Một rặng mây đỏ bắt đầu bay lên gương mặt trắng nõn của Thu Đồng, khiến nàng càng thêm xinh đẹp phi phàm, đôi mắt xinh đẹp của nàng tỏa ra ánh sáng lung linh, từng tia tình ý khác thường không tự chủ được mà sinh sôi, lan tràn trong không khí.
Nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, Thu Đồng cầm dao nĩa lên, chậm rãi cắt một miếng bò bít tết nhỏ, đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai, mà Hạ Chí cũng không nói chuyện, toàn bộ thế giới như bất chợt yên tĩnh trở lại.
Du thuyền càng lúc càng gần thành phố, mà bò bít tết trước mặt hai người cũng dần dần ít đi, hai chai rượu vang trên bàn cũng đang không ngừng giảm bớt, hai người gần như không nói chuyện, chỉ yên lặng ăn bò bít tết, yên lặng nâng ly, yên lặng chạm cốc.
Sắc trời càng ngày càng mờ, thẳng đến khi triệt để đen lại, dưới ánh nến chiếu rọi, khuôn mặt đỏ bừng của Thu Đồng càng có vẻ mỹ lệ tuyệt luân, mà đồng thời cũng lộ vẻ đặc biệt phong tình.
Rốt cục du thuyền cũng ngừng lại, mà thành phố Thanh Cảng cũng như gần ngay trước mắt. Vào lúc này, ánh đèn trong thành phố cũng có vẻ hết sức xinh đẹp.
"Chúng ta nên rời thuyền rồi." Rốt cục Thu Đồng cũng mở miệng, trong giọng nói có chút xúc động, đồng thời nàng cũng chậm rãi đứng dậy.
"Đồng Đồng, thật ra chỉ cần ngươi nguyện ý, chúng ta có thể mãi không xuống thuyền." Hạ Chí cũng đứng lên.
Thu Đồng không nói gì, nàng biết thật ra Hạ Chí cũng không chỉ nói suông, nếu nàng thật sự nguyện ý, sợ rằng hắn cũng không ngại tiếp tục ở lại trên thuyền với nàng.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ nàng không thể như vậy, nàng cần trở về trường trung học phổ thông Minh Nhật, nàng cần tiếp tục làm hiệu trưởng. Có lẽ sẽ có một ngày, nàng có thể không cần tiếp tục làm hiệu trưởng nữa, nhưng ít ra cũng không phải hiện tại.
"Chúng ta quay về thu dọn hành lý đi." Thu Đồng thở hắt ra, bước một bước, nhưng đột nhiên thân thể nghiêng một cái, hiển nhiên, lần này nàng uống hơi nhiều.
Đương nhiên, Thu Đồng tuyệt không lo lắng mình sẽ ngã, thậm chí nàng còn không sợ hãi. Quả nhiên, một giây sau, nàng đã cảm giác được mình rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Vòng ôm rất quen thuộc, quả nhiên Hạ Chí có thể đỡ lấy nàng.
"Đồng Đồng, hành lý đã thu dọn xong." Hạ Chí chậm rãi nói.
Trên boong đột nhiên sáng lên, hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện ở cửa, nhỏ chính là Charlotte, mà lớn, lại là Thủy Linh.
Thủy Linh kéo hai rương hành lý lớn, sau đó đi về phía Hạ Chí.
"Hạ lão sư, Thu Đồng tiểu thư, tất cả đã được sắp xếp xong, hai người có thể xuống thuyền ngay, cũng có thể đợi ngày mai lại xuống thuyền. Nữ vương bệ hạ nói chúng ta có thể ngừng lại đây một đêm." Thủy Linh đi tới bên cạnh hai người, chào hỏi một tiếng, sau đó lại khách khí nói.