"Rời thuyền đi." Thu Đồng mở miệng nói, mấy chữ nữ vương bệ hạ này khiến nàng lập tức nghĩ tới Hạ Mạt, mà nó cũng khiến nàng ý thức được một việc, đó chính là, chiếc thuyền này thuộc về Hạ Mạt, mà nàng càng giống như người đang làm khách trong nhà Hạ Mạt.
Cứ việc Thu Đồng khá thích mấy ngày nghỉ này, nhưng cảm thấy làm khách vẫn khiến nàng cảm thấy khó chịu, đặc biệt là khi nghĩ đến tất cả ưu đãi bọn họ nhận được trên thuyền đều vì quan hệ đặc biệt giữa Hạ Chí và Hạ Mạt, nàng lại cảm thấy càng không thoải mái.
"Đi, về nhà thôi!" Thoạt nhìn Charlotte khá vui vẻ, sau đó nàng bắt đầu rời thuyền.
Mạn thuyền có một chiếc du thuyền mới tinh đang chờ bọn hắn, Thủy Linh đích thân bưng hành lý lên du thuyền, sau đó lại đích thân lái du thuyền đưa ba người Hạ Chí Thu Đồng Charlotte đến bên bờ.
Bến tàu Tương Tư, Thu Đồng uống hơi nhiều vẫn đang tựa trên người Hạ Chí, hai người nhìn theo du thuyền đi xa, sau đó lại nhìn U Linh Nữ Vương biến mất trong biển rộng mênh mông.
Mười ngày vừa rồi phảng phất như trong mộng, mà bây giờ, bọn hắn lại như đã trở về thế giới hiện thực, mà điều này cũng khiến đáy lòng Thu Đồng có chút không nỡ.
"Ba ba, Đồng Đồng tỷ tỷ, xe của chúng ta tới rồi!" Giọng nói thanh thúy của Charlotte truyền đến từ phía sau.
"Thân yêu, về nhà thôi." Hạ Chí nói nhỏ bên tai Thu Đồng.
Thu Đồng yên lặng gật đầu, xoay người, cách đó không xa, một chiếc xe thương vụ Mercedes vừa dừng lại, hiển nhiên là Hạ Chí vừa báo tin cho tài xế tới đón bọn họ.
Trên xe, Thu Đồng vẫn đang nhức đầu tiếp tục nằm trong lòng Hạ Chí, không nói gì, thoạt nhìn dường như nàng đã say thật, mà rất có thể đây cũng là lần đầu tiên Thu Đồng uống say.
Đương nhiên, nàng cũng không say tới bất tỉnh, thật ra đầu óc nàng vẫn rất thanh tỉnh, chỉ có điều thân thể nàng có phần mất không chế.
Bởi vì đại não thanh tỉnh, cho nên Thu Đồng biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra tiếp đó, nàng biết Hạ Chí ôm nàng xuống xe, còn biết Hạ Chí ôm nàng quay về cửa gian phòng, cũng biết Hạ Chí ôm nàng vào phòng, sau đó nàng lại phát hiện trong ký túc xá của nàng có người, cũng chính là Hàn Tiếu. Mà sau đó, Hạ Chí càng trực tiếp ôm nàng vào phòng ngủ, đặt lên giường.
"Ta nói này Hạ đại soái ca, Thu đại tiểu thư, hai người các ngươi quay về mà không tiếc sao? Ta đã nghĩ đến chuyện hai người các ngươi trốn luôn không trở lại." Lúc này, giọng nói của Hàn Tiếu truyền đến từ cửa, "Được rồi, thấy các ngươi như vậy, tối nay ta không thể ở lại đây rồi, ta vẫn nên đi thôi."
"Đừng..." Thu Đồng vội vã hô một câu, "Tiếu Tiếu, đừng đi."
"Thu đại tiểu thư, ta không muốn làm bóng đèn." Hàn Tiếu nhìn đồng hồ, "Hiện tại còn sớm, còn chưa tới chín giờ đâu, ta còn có thể đi."
"Không cần, Hạ Chí sẽ về ký túc xá của hắn ngay." Thu Đồng cố sức ngồi dậy, cảm thấy đầu vẫn hơi choáng váng, chỉ có điều thần chí nàng vẫn thanh tỉnh. Lý trí nói cho nàng biết, nàng nhất định phải để Hàn Tiếu lưu lại, cũng nhất định phải để Hạ Chí rời khỏi, nếu không, nàng cũng không biết sẽ có chuyện gì phát sinh.
"Đồng Đồng, ta cảm thấy ta vẫn nên lưu lại thì tốt hơn." Lúc này Hạ Chí cũng mở miệng.
"Không cho ngươi lưu lại, mau trở lại phòng ngươi." Thu Đồng trừng Hạ Chí, trong đôi mắt đẹp lưu động một loại sắc thái đặc biệt nào đó, mà trong giọng nói của nàng cũng có hờn dỗi rất rõ ràng.
"Thu đại tiểu thư, hình như ngươi uống hơi nhiều, để Hạ đại soái ca lưu lại chăm sóc ngươi càng tốt hơn." Hàn Tiếu cũng nói giúp cho Hạ Chí, dưới cái nhìn của nàng, hai người đã tới mức này rồi, cần gì cứ phải ở riêng đâu?
"Không được, không cho ngươi lưu lại!" Thu Đồng nhìn Hạ Chí, mở miệng lần nữa, giọng điệu kiên quyết hơn, "Ngươi mau trở về đi!"
"Ừm, được rồi, Hàn đại luật sư, vẫn phải nhờ ngươi chăm sóc Đồng Đồng giúp ta, có việc gì nhớ xuống lầu tìm ta." Hạ Chí cũng không cưỡng cầu, sau đó hắn hơi khom lưng, "Honey, cho một nụ hôn chúc ngủ ngon đi."
"Ta mới không cần!" Thu Đồng hờn dỗi: "Ngươi đi mau đi."
"Đồng Đồng uống say vẫn là Đồng Đồng hẹp hòi." Hạ Chí lắc đầu cảm khái, sau đó đứng thẳng người, "Được rồi, vậy ta đi về trước."
Hạ Chí mau chóng rời khỏi ký túc xá của Thu Đồng, mà thấy Hạ Chí rời đi, Hàn Tiếu không nhịn được than thở: "Ta nói này Thu đại tiểu thư, các ngươi đã đi hưởng cả tuần trăng mật rồi, hiện tại ngươi còn say thành thế này, không thể để hắn ở lại với ngươi sao?"
"Ta, ta mới không hưởng tuần trăng mật với hắn..." Thu Đồng lắc lắc đầu, "Tiếu Tiếu, ta đau đầu quá..."
"Được rồi được rồi, ta đi rót một ly nước nóng cho ngươi." Hàn Tiếu có chút cạn lời, "Cũng không biết hai người các ngươi chạy đi đâu du lịch, ta gọi điện thoại mãi vẫn không thể gọi được, may là trong khoảng thời gian này cũng không phát sinh đại sự gì..."
Hàn Tiếu vừa trách móc vừa ra khỏi phòng ngủ đi rót nước, chỉ có điều nàng mới vừa rót nước xong, xoay người, lại phát hiện Thu Đồng đã lảo đảo chạy ra từ phòng ngủ, sau đó chạy về phía cửa.
"Ôi, Thu đại tiểu thư, ngươi muốn đi đâu?" Hàn Tiếu vội vàng buông ly nước xuống, đuổi theo Thu Đồng.
Thu Đồng đã kéo cửa ra, mà Hạ Chí vẫn còn đang đứng ở cửa, cũng không rời đi.
"Lưu manh đáng chết, ngươi, ngươi khoan hãy đi, ta, ta muốn, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề..." Thu Đồng nói xong thân thể lại nghiêng một cái, nhìn như ngã nhào lên người Hạ Chí, sau đó nàng miễn cưỡng đứng thẳng người, dùng hai tay chống trên bả vai Hạ Chí, "Ta, ta muốn hỏi ngươi một việc, nếu không chờ ta tỉnh rượu, ta… có thể ta sẽ không dám hỏi nữa."