Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 728 - Chương 727: Gian Tình Giữa Các Ngươi Thật Kỳ Quái Ah (1)

Chưa xác định
Chương 727: Gian tình giữa các ngươi thật kỳ quái ah (1)

"Đồng Đồng, thật ra ngươi có thể hỏi ta bất cứ chuyện gì vào bất cứ lúc nào." Hạ Chí nhẹ nhàng ôm lấy eo của Thu Đồng, nói rất chân thành.

"Thu đại tiểu thư, hiện tại ngươi say thành như vậy, đi nghỉ trước đi." Hàn Tiếu không khỏi khuyên nhủ, nàng luôn cảm thấy thật ra vị Thu đại tiểu thư này là muốn Hạ Chí ở lại, chỉ có điều nàng đang xấu hổ mà thôi.

Dừng một chút, Hàn Tiếu lại không nhịn được than thở: "Hạ đại soái ca, rốt cuộc ngươi đã rót cho nàng bao nhiêu rượu? Ta quen biết nàng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng uống say."

"Ta, ta không uống bao nhiêu, ta cũng chỉ uống hết một bình rượu vang..." Thu Đồng phản bác, nàng uống say, trên mặt thiếu đi vài phần lạnh băng, nhiều thêm mấy phần đáng yêu, "Không, không được, ta, ta nhất định phải hỏi ngay bây giờ..."

Ngửa đầu nhìn Hạ Chí, Thu Đồng tiếp tục nói: "Ta, ta hỏi ngươi, ngươi và Hạ Mạt..."

Thu Đồng hỏi đến chỗ này lại ngừng lại, mà Hàn Tiếu lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt cổ quái, trong lòng thầm nói, tình hình không ổn, xem ra rốt cục vị Thu đại tiểu thư này cũng không thể chịu đựng được quan hệ giữa Hạ Chí và Hạ Mạt.

Chuyện này cũng bình thường, mặc dù là người ngoài như Hàn Tiếu cũng cảm thấy quan hệ giữa Hạ Mạt và Hạ Chí quá mập mờ, mà gương mặt kia, dáng vẻ kia của Hạ Mạt lại hoàn toàn có thể phân cao thấp với Thu Đồng, đây tuyệt đối là tình địch lớn nhất của Thu Đồng.

"Ừm, lúc này Thu đại tiểu thư đã được khai khiếu, nếu không tranh giành, bạn trai sẽ bị người đoạt mất." Trong lòng Hàn Tiếu nghĩ như vậy, xem ra, thỉnh thoảng uống say một lần cũng có chỗ tốt.

"Không, ta không hỏi giữa ngươi và Hạ Mạt có quan hệ thế nào, bởi vì chắc chắn ngươi sẽ lại gạt ta..." Hiển nhiên Thu Đồng cũng muốn hỏi vấn đề này, nhưng nàng lại đổi ý định, "Ta, ta hỏi ngươi một chuyện khác."

Nấc một cái, Thu Đồng lắc lắc đầu, hiển nhiên nàng muốn mình thanh tỉnh hơn một chút, sau đó nàng mới tiếp tục hỏi: "Lưu manh đáng chết, ta hỏi ngươi, nếu như, nếu như ta muốn ngươi không tiếp tục lui tới với Hạ Mạt kia, ngươi, ngươi sẽ đồng ý sao?"

Hỏi xong vấn đề này, Thu Đồng lại nhìn Hạ Chí, trong lòng có chút căng thẳng, không hề nghi ngờ, nàng hy vọng Hạ Chí có thể cho nàng một câu trả lời khẳng định.

Mà Hàn Tiếu cũng đang nhìn Hạ Chí, nàng hơi hoài nghi, Hạ Chí có thể vì Thu Đồng mà từ bỏ Hạ Mạt sao? Phải biết rằng, vị Hạ Mạt cảnh quan kia thật sự có lực hấp dẫn rất lớn với nam nhân.

"Đồng Đồng, ngươi uống say." Hạ Chí cũng không trả lời câu hỏi của Thu Đồng ngay, "Ta cảm thấy chuyện này nên được nói vào lúc ngươi tỉnh táo hơn."

"Hiện tại ta cũng rất tỉnh táo!" Thu Đồng có chút tức giận, "Ngươi đừng nói sang chuyện khác, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết, sẽ, hay sẽ không?"

Thu Đồng dùng đôi mắt xinh đẹp dị thường nhìn chằm chằm Hạ Chí, trái tim không tự chủ được mà gia tốc, mấy ngày nay, Hạ Mạt thật sự trở thành cái gai trong lòng nàng, đã từng rất nhiều lần nàng muốn hỏi rõ chuyện này, nhưng mỗi lần nàng đều nhịn được vào phút cuối cùng. Hiện tại nương theo cảm giác men say, nàng quyết định nói rõ chuyện này.

"Đồng Đồng, sau khi ngươi uống rượu lại càng xinh đẹp hơn." Hạ Chí nhìn chằm chằm Thu Đồng, ánh mắt như có chút nóng cháy.

Chỉ có điều, hiển nhiên hắn vẫn không trả lời câu hỏi của Thu Đồng.

"Đã kêu ngươi đừng nói sang chuyện khác!" Thu Đồng tàn nhẫn trừng Hạ Chí, "Lập tức nói cho ta biết đáp án!"

Hàn Tiếu đang đứng bên cạnh cũng cảm thấy không ổn, Hạ Chí không ngừng nói sang chuyện khác, hiển nhiên đáp án hơn phân nửa là sẽ không khiến Thu Đồng hài lòng.

"Ta nói Hạ đại soái ca, đáp án chỉ có một chữ, khó như vậy sao?" Hàn Tiếu không nhịn được mở miệng, mà lời của nàng nhìn như đang giục, nhưng trên thực tế lại đang nhắc nhở Hạ Chí, nói cho hắn biết hắn chỉ cần nói đáp án một chữ, cũng chính là câu trả lời khẳng định, sẽ!

Hạ Chí không nói gì, vẻ mặt hắn có chút kỳ quái, như đang nhớ lại chuyện gì, mà dường như bởi vì kỷ niệm này khiến nụ cười trên mặt hắn cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, thay thế bởi một loại nghiêm túc, dường như còn có chút ngưng trọng.

"Này, ngươi nói mau!" Thu Đồng không nhịn được giục.

"Sẽ không." Rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng, giọng nói của hắn có chút ôn hoà, nhưng giọng điệu lại hết sức khẳng định, không có chút do dự.

Hàn Tiếu ngẩn ngơ, này… vậy mà Hạ Chí lại thật sự trả lời như vậy?

Dường như Thu Đồng cũng ngây người, nàng nhìn Hạ Chí, dường như trong lúc nhất thời nàng không kịp phản ứng, nàng cứ lẳng lặng nhìn Hạ Chí như vậy, khoảng chừng mấy chục giây không có bất kỳ phản ứng gì.

"Đồng Đồng..." Rốt cục Hạ Chí cũng chủ động mở miệng, nhưng hắn mới vừa nói hai chữ, Thu Đồng đã đột nhiên rời khỏi ngực hắn, lui trở về cửa.

"Ngươi luyến tiếc nàng thì đừng tới tìm ta!" Thu Đồng bỗng rống lên một câu với Hạ Chí, sau đó phịch một tiếng, đóng sập cửa lại.

Ngoài cửa, Hàn Tiếu có chút ngây người, Thu Đồng cũng nhốt cả nàng ở bên ngoài.

"Cái kia… Hạ đại soái ca, lúc này ta cũng không giúp được ngươi rồi." Hàn Tiếu có chút bất đắc dĩ, "Chính ngươi tự nghĩ biện pháp dỗ Thu đại tiểu thư đi."

"Đồng Đồng uống nhiều quá, ngủ một giấc là tốt rồi." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Ngươi đi vào chăm sóc nàng đi."

Không đợi Hàn Tiếu nhiều lời, trên tay Hạ Chí đã nhiều thêm một chiếc chìa khóa, sau đó hắn mở cửa phòng ký túc xá của Thu Đồng ra.

"Được rồi, ta vào xem nàng trước." Hàn Tiếu tranh thủ thời gian vào ký túc xá, lúc đầu nàng còn muốn nói điều gì, lại phát hiện Hạ Chí đã chủ động đóng cửa lại.

Bình Luận (0)
Comment