Lắc đầu, Hàn Tiếu vội vàng đi vào phòng ngủ của Thu Đồng, sau đó nàng lại cạn lời, nàng vốn tưởng lúc này Thu Đồng đang nổi giận ném đồ… nhưng trên thực tế, Thu Đồng đang nằm trên giường.
"Này? Ngươi ngủ thật rồi?" Hàn Tiếu dở khóc dở cười, Thu đại tiểu thư này vừa rồi còn nổi nóng, thế mà hiện tại nàng lại có thể ngủ được, này… nàng cũng thật lợi hại đi?
"Xem ra nàng đã say quá rồi." Hàn Tiếu tìm một lý do, cũng chỉ có lý do này mới có thể nói xuôi được.
Chẳng qua, thấy Thu Đồng trực tiếp ngủ, Hàn Tiếu cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không, ngộ nhỡ vị đại tiểu thư này say rượu khóc rống lại càng phiền toái.
Mà giờ khắc này, Hạ Chí cũng đã trở lại ký túc xá của bản thân mình.
"Ba ba, sao ta cảm thấy ngươi còn tốt với nữ cảnh quan ngực lớn kia hơn cả Đồng Đồng tỷ tỷ vậy?" Giọng nói thanh thúy của Charlotte truyền đến, mà lúc này, nàng đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
"Nữ nhi ngoan, không ai nói cho ngươi biết không nên nghe trộm người lớn nói chuyện sao?" Hạ Chí đi tới bên cạnh sofa, ngồi xuống.
"Ba ba, ngươi lại đang nói lảng sang chuyện khác ah." Charlotte chớp chớp mắt, sau đó nàng nghiêng đầu, "Thật ra ta cũng rất tò mò rốt cuộc giữa các ngươi có quan hệ thế nào."
Hai tay chống cằm, nhìn Hạ Chí, Charlotte bày ra vẻ suy tính: "Ta biết Hạ Mạt là Mị, một trong tứ đại cao thủ của Thiên Binh các ngươi, nhưng tình nhân cũ của ngươi là Phượng Hoàng, không phải nàng, dường như hai người các ngươi cũng chưa từng ngủ chung với nhau... Ai ya, đau quá!"
Đầu của Charlotte lại bị Hạ Chí gõ một cái, nàng bĩu môi, trừng Hạ Chí: "Này, ngươi không thể vì ta thông minh hơn ngươi mà ngươi đánh đầu của ta, coi như ngươi có đánh ta thành ngu dốt ngươi cũng không thể biến thành thông minh được... A a, đừng véo mặt của ta..."
"Nữ nhi ngoan, nếu như trí thông minh của ngươi chỉ bằng với tiểu hài ba tuổi, ngươi sẽ càng đáng yêu hơn một chút." Hạ Chí rút tay khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Charlotte, không chút hoang mang nói.
"Không đùa với ngươi nữa, ta đi ngủ, ngày mai còn phải đi học!" Charlotte cau mũi, nhảy xuống sofa, chạy vào trong phòng ngủ.
Hạ Chí khẽ thở ra một hơi, sau đó hắn lại chậm rãi ngã lên ghế sofa.
Mười phút sau.
"Ngươi thật sự muốn trốn mãi không ra sao?" Đột nhiên Hạ Chí mở miệng, trong giọng nói ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ.
Một nữ nhân bốc lửa dị thường đột nhiên xuất hiện, chính là Hạ Mạt mặc đồ da bó sát.
"Ngươi vẫn luôn biết ta có ở đây hay không?" Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh như băng.
"Tuy hiện tại năng lực ẩn thân của ngươi rất mạnh mẽ, nhưng ta vẫn có thể phát hiện ngươi." Hạ Chí ngồi dậy, "Vừa rồi khi ở chỗ Đồng Đồng, ta đã biết ngươi đã đến rồi."
"Đáp án của ngươi là cố ý nói cho ta nghe sao?" Hạ Mạt tiếp tục hỏi.
"Không." Hạ Chí cười nhạt với Hạ Mạt, "Đó là đáp án chân chính."
"Khoang thuyền số 1 cho ngươi, có cần đổi tên không?" Vấn đề của Hạ Mạt nhảy vọt thật nhanh, thoáng cái nàng đã hỏi sang một chuyện khác.
"Ừm, có thể đổi thành Hoàng Cung." Hạ Chí rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời.
"Ta đi." Hạ Mạt nói xong cũng biến mất, dường như nàng tới nơi này chỉ vì nói cho Hạ Chí, nàng sẽ đưa khoang thuyền số 1 cho hắn.
Một phút đồng hồ sau.
"Sau này phòng của ta sẽ tên là Vương Cung." Giọng nói của Hạ Mạt đột nhiên phát ra từ trong hư không.
"Ngươi là nữ vương, ngươi quyết định." Hạ Chí mỉm cười.
"Ngươi có thể tới Hoàng Cung bất cứ lúc nào." Hạ Mạt còn nói thêm.
"Ta biết." Hạ Chí trả lời.
Hạ Mạt không nói gì nữa, hệt như đã rời đi.
Sau ba phút.
"Ngươi cũng có thể tới Vương Cung bất cứ lúc nào." Giọng nói của Hạ Mạt lại đột ngột vang lên.
"Ta sẽ thường xuyên tới." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
Một phút đồng hồ sau, Hạ Chí lại nằm xuống, hắn biết, lần này Hạ Mạt đã đi thật.
"Các ngươi thật sự có gian tình!" Một cái đầu nhỏ lộ ra từ cửa phòng ngủ, "Chẳng qua gian tình giữa các ngươi thật kỳ quái, vì sao dường như nàng không chút để ý việc ngươi ở chung với Đồng Đồng tỷ tỷ?"
"Nữ nhi ngoan, ngươi không sợ lần sau ngươi sẽ trực tiếp biến thành lão thái bà sao?" Hạ Chí tức giận nói.
"Ba ba, nhưng người ta thực sự rất tò mò, quan hệ của hai người các ngươi quá quỷ dị, Bảo Bảo thông minh như vậy cũng nghĩ mãi mà không rõ!" Charlotte bĩu môi, "Ôi, Hạ Chí chết tiệt, ngươi có thể trực tiếp nói cho ta biết rốt cuộc giữa hai người các ngươi đã có chuyện gì xảy ra không?"
"Không thể." Hạ Chí trả lời rất dứt khoát, sau đó hắn lại nhắm mắt lại, một bộ đã ngủ.
"Không nói thì không nói, hừ, ta xem ngày mai ngươi phải giải thích với Đồng Đồng tỷ tỷ kiểu gì!" Charlotte cau mũi, sau đó lại đóng cửa phòng ngủ lại.
Ban đêm, gió êm sóng lặng.
Sáng sớm ngày thứ hai, sáu giờ, Hạ Chí xuất hiện ở sân vận động.
Ngày nghỉ đã kết thúc, phần lớn học sinh đều đã trở lại trường học từ trước đêm qua, mà giờ khắc này, trên sân vận động cũng có một vài học sinh mới đến bên cạnh đường băng, chuẩn bị chạy bộ sáng sớm.
"A? Đây không phải Hạ lão sư sao?" Thấy Hạ Chí, không ít người đều tỏ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cho tới bây giờ bọn hắn mới biết được Hạ Chí đã quay về trường học.
"Oa, vận khí không tệ, vậy mà Mạc Ngữ cũng tới." Có người hưng phấn hô lên, phải biết rằng, trước kỳ nghỉ, Mạc Ngữ đã không còn xuất hiện ở sân vận động nữa, lại không nghĩ tới buổi sáng hôm nay bọn họ có thể gặp được Mạc Ngữ ở nơi này.
Chẳng lẽ buổi sáng hôm nay lại có tiết thể dục mới?
Nghĩ như vậy, mọi người lại bắt đầu mong đợi.