Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 730 - Chương 729: Không Nên Kỳ Thị Cẩu Độc Thân (1)

Chưa xác định
Chương 729: Không nên kỳ thị cẩu độc thân (1)

Mạc Ngữ mặc trang phục vận động có vẻ hơi mát mẻ, chân dài tinh tế, trong mỹ lệ thanh thuần lại có một phần gợi cảm.

"Hạ lão sư, chào buổi sáng." Mạc Ngữ nhẹ nhàng đi tới trước mặt Hạ Chí, bắt đầu chào hỏi Hạ Chí hệt như ngày xưa.

Mà Hạ Chí lại như làm ảo thuật lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho Mạc Ngữ.

Không cần bất kỳ ngôn ngữ gì, Mạc Ngữ nhận lấy bình trực tiếp uống sạch, sau đó tiện tay ném ra, cái bình bay vào thùng rác cách đó không xa.

"Cái này cũng uống." Hạ Chí lại lấy ra một cái bình nhỏ.

Trên khuôn mặt Mạc Ngữ nhanh chóng lướt qua chút kinh ngạc, hiển nhiên cái này có chút nằm ngoài dự liệu của nàng, nhưng nàng vẫn không do dự, lại nhận lấy cái bình, một hơi uống sạch, sau đó ném cái bình đi.

"Ừm, đây là bình cuối cùng." Vậy mà Hạ Chí còn lấy ra một cái bình nhỏ nữa, bên trong vẫn là một loại chất lỏng không biết tên.

"Các ngươi nói xem rốt cuộc Hạ lão sư cho Mạc Ngữ uống gì vậy?"

"Không biết, hẳn là dịch dinh dưỡng gì đó."

"Hình như đó là nước lọc."

"Tám phần mười là đồ uống có công năng gì đó!"

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao thì Hạ lão sư cũng sẽ không cho chúng ta uống..."

Có mấy người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, mà bên này, Mạc Ngữ đã lại uống sạch chất lỏng trong bình, sau đó lại ném cái bình vào thùng rác.

Thật ra thùng rác cách Mạc Ngữ gần mười mét, nhưng mỗi lần nàng đều có thể ném bình vào thùng rác một cách chuẩn xác.

"Mạc Ngữ, sáng nay là buổi kiểm tra nhỏ." Giọng điệu của Hạ Chí rất ôn hòa, "Ngươi chỉ cần làm một chuyện, đó chính là chạy với tốc độ nhanh nhất của ngươi, không ngừng lại, chạy cho tới khi ngươi không thể tiếp tục chạy mới thôi."

"Được." Mạc Ngữ trả lời một chữ đơn giản, sau đó cả người nàng như mũi tên rời cung, chạy như bay!

"Oa, thật nhanh!"

"Mạc Ngữ đang làm gì vậy?"

"Thật nhanh!"

"Nhanh hơn ta."

"Còn đang gia tốc!"

"Thật lợi hại!"

Tiếng thán phục liên tục vang lên, tốc độ của Mạc Ngữ rất nhanh, khiến mọi người có cảm giác bản thân mình đang xem cuộc thi chạy trăm mét, mà càng khiến người ta sợ hãi than thở là Mạc Ngữ còn đang gia tốc. Sau khi chạy xấp xỉ 100m, tốc độ của nàng đã gần tới mức khiến người không cách nào nhìn rõ bóng dáng!

"Đã sắp thành một tia sét!"

"Quá khoa trương!"

"Nếu Mạc Ngữ đi thi chạy trăm mét, chắc chắn nàng có thể đạt giải quán quân!"

"200m cũng có thể đạt giải quán quân..."

Một lát sau.

"400m, nàng còn chưa giảm tốc độ!"

Lúc này trên đường chạy cũng chỉ có một mình Mạc Ngữ đang chạy nhanh, những người khác vốn tới đây để chạy bộ buổi sáng, lúc này bọn họ cũng đã ngừng lại, chuyển sang đóng vai khán giả.

Một vòng, tốc độ chạy của Mạc Ngữ khiến người chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng, vốn không cách nào nhìn rõ hình dáng nàng, rất nhanh, nàng đã chạy xong hai vòng, thoạt nhìn nàng vẫn không có xu thế chậm lại.

Ba vòng, bốn vòng, năm vòng, sáu vòng...

Mọi người dần dần nhìn tới trợn mắt hốc mồm, cũng không có người nào bàn luận gì nữa, bọn hắn chỉ bắt đầu yên lặng đứng đếm, bọn hắn muốn biết Mạc Ngữ có thể duy trì tốc độ chạy này trong bao lâu.

"Chín vòng!"

Mạc Ngữ chạy xong vòng thứ chín, rốt cục cũng có người không nhịn được hô lên một câu.

"Đã gần mười vòng!"

"Muốn chạy xong vòng thứ mười hẳn không vấn đề gì!"

"Thật lợi hại, tốc độ thật nhanh!"

"Vẫn luôn không giảm tốc độ!"

Mười vòng cũng chính là bốn ngàn mét, đầu năm nay, chỉ cần là vận động viên Marathon đều có thể chạy được, nếu chỉ đơn thuần là chạy 4000m dĩ nhiên không phải chuyện gì quá khoa trương, thế nhưng từ lúc mới bắt đầu đến hiện tại vẫn duy trì tốc độ chạy nhanh như vậy, một hơi chạy xong bốn ngàn mét, đây tuyệt không phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Đối với đám học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật đang được sung làm khán giả, bọn hắn không chắc chắn liệu có vận động viên chuyên nghiệp gì làm được việc này hay không, nhưng bọn hắn có thể xác định, chắc chắn không ai trong trường trung học phổ thông Minh Nhật này có thể làm được như vậy.

Ừm, có lẽ Hạ Chí là ngoại lệ, dù sao thì dường như vị Hạ lão sư này không gì không thể.

"Còn một trăm mét!"

"Năm mươi mét!"

"Mười mét!"

"A... Cẩn thận!"

Mắt thấy Mạc Ngữ lập tức chạy xong vòng thứ mười, mọi người bắt đầu có chút hưng phấn lên, nhưng trong lúc bất chợt, mọi người cùng kinh hô, bởi bọn họ thấy cả người Mạc Ngữ đột nhiên mất khống chế, sắp ngã trên mặt đất!

Có mấy người thậm chí còn vô thức muốn chạy tới hỗ trợ, mặc dù bọn hắn cách nàng hơi xa, chẳng qua một giây sau, mọi người đã thở phào nhẹ nhõm, bởi bọn họ thấy Hạ Chí đã xuất hiện bên cạnh Mạc Ngữ.

Ngay lúc Mạc Ngữ gần té ngã trên đất, Hạ Chí bắt được cánh tay nàng, kéo nàng lên.

Mạc Ngữ nhanh chóng thở dốc, nhưng chỉ vẻn vẹn không tới một phút đồng hồ, tốc độ thở của nàng đã nhanh chóng chậm lại, lại qua chừng ba mươi giây, hô hấp của nàng cũng được bình ổn.

Mà giờ khắc này, Hạ Chí cũng buông lỏng cánh tay Mạc Ngữ ra.

"Hạ lão sư, thành tích của ta là bao nhiêu?" Mạc Ngữ mở miệng hỏi.

"Nếu như một trăm điểm là điểm tối da, vậy thành tích của ngươi có thể đạt tới một trăm lẻ một điểm." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Nhưng ta chỉ cho ngươi chín mươi chín điểm, bởi vì trong thế giới của ngươi không tồn tại điểm tối đa."

Nhìn Mạc Ngữ, nét mặt Hạ Chí có vẻ hơi nghiêm túc: "Mạc Ngữ, nhớ kỹ một việc, đó chính là ngươi vĩnh viễn cách tốt nhất rất xa, bởi ngươi vẫn luôn có thể khiến mình làm càng tốt hơn."

"Ta biết rồi." Trên gương mặt tuyệt mỹ của Mạc Ngữ thoáng qua một chút khác thường.

Bình Luận (0)
Comment