"Trở về đi, buổi sáng ngày mai gặp nhau ở cổng trường." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười ấm áp.
"Được." Mạc Ngữ lên tiếng, "Hạ lão sư, hẹn gặp lại."
Xoay người, Mạc Ngữ chạy chậm rời đi, bước tiến của nàng lại khôi phục loại tiết tấu hoàn mỹ như trước.
Đợi khi Mạc Ngữ biến mất trong tầm mắt, Hạ Chí cũng rời khỏi sân vận động, hắn không chút hoang mang đi lại trong sân trường, mười ngày trôi qua, thật ra trường trung học phổ thông Minh Nhật đã có biến hóa không nhỏ, bãi đất vốn bị bỏ trống ở một góc trường nay đã được làm xong móng.
Trong mười ngày này, Trần Thiên Thành đã sai người làm xong móng của trung tâm thể dục, chính như kế hoạch của bọn hắn trước đó, sau này, chỉ cần lợi dụng thời gian nghỉ mỗi ngày cuối tuần là có thể xây dựng trung tâm thể dục.
Chẳng qua, ngoài chuyện này ra trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không có thay đổi gì, nếu thật muốn nói tới thay đổi, có lẽ là sau thời gian nghỉ, trên cơ bản hôm nay toàn bộ học sinh đều đã ngoan ngoãn trở lại trường đi học, không giống như trước, sau mỗi lần nghỉ dài hạn đều sẽ có mười mấy học sinh còn đang ngồi trên xe hoặc đang trên máy bay trở về trường.
Cổng trường, người què vẫn như ngày xưa, trên thực tế, với hắn ta, ngày nghỉ cũng không khác gì ngày thường, toàn bộ ngày nghỉ, người què chưa từng rời khỏi nơi này.
Hạ Chí ra ngoài ăn sáng, sau đó lại trở lại trường học, sau cùng, hắn tới ký túc xá giáo viên, ngừng lại bên ngoài cửa túc xá của Thu Đồng.
Đưa tay gõ cửa, không tới mười giây đồng hồ đã có người mở cửa.
Người mở cửa cũng không phải Thu Đồng mà là Hàn Tiếu.
"Hạ đại soái ca, thật đúng là ngươi!" Thấy Hạ Chí, nét mặt Hàn Tiếu có chút cổ quái, "Ngươi tới đưa bữa sáng sao?"
"Chào buổi sáng Hàn đại luật sư, Đồng Đồng đã dậy chưa?" Hạ Chí mỉm cười.
"Ách, dậy thì dậy rồi, chẳng qua nàng..." Hàn Tiếu nhất thời cảm thấy không biết nên nói thế nào cho phải, "Khụ khụ, thôi đi, ta cũng không gạt ngươi nữa, Thu đại tiểu thư đang tức giận."
"Ừm, Đồng Đồng còn đang giận thật sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Đương nhiên là thật." Hàn Tiếu cảm thấy cạn lời, "Ngươi không cho rằng nàng ngủ một giấc lập tức quên những lời tối hôm qua ngươi đã nói chứ?"
"Ừm, Đồng Đồng còn đang tức giận, thật đúng là một tin tức tốt." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó đưa bữa sáng trong tay cho Hàn Tiếu, "Hàn đại luật sư, đây là bữa sáng ta mua cho Đồng Đồng, nói cho nàng không cần đói bụng mà tức giận, như vậy không tốt với thân thể."
Hàn Tiếu nhận lấy bữa sáng, lại càng thêm dở khóc dở cười: "Ta nói này Hạ đại soái ca, đầu óc ngươi vẫn còn bình thường chứ? Thu đại tiểu thư đang tức giận, ngươi lại còn nói đây là tin tức tốt?"
"Hàn đại luật sư, hỏi ngươi một vấn đề nghiêm túc, ngươi đã từng yêu bao giờ chưa?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
"Này, Hạ đại soái ca, đánh người không đánh mặt, không nên kỳ thị cẩu độc thân!" Hàn Tiếu có chút buồn bực, nàng chưa từng yêu đương thì sao vậy? Thu Đồng xinh đẹp như vậy còn chưa từng yêu đương bao giờ đâu!
"Hàn đại luật sư, thật ra ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, nếu như sau ngày ngươi muốn yêu, nhớ kỹ một việc." Hạ Chí vẫn có vẻ rất nghiêm túc như cũ, "Nếu như ngươi chưa bao giờ nổi giận với bạn trai ngươi, điều đó có nghĩa ngươi không thích hắn."
"Ách, Hạ đại soái ca, ý ngươi là Thu đại tiểu thư tức giận chứng minh nàng yêu ngươi, cho nên hiện tại ngươi rất vui vẻ?" Hàn Tiếu đã có thể tính là hiểu được mạch suy luận của Hạ Chí, dường như logic này cũng không sai, nhưng nàng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
"Ừm, khi Đồng Đồng tức giận dường như ta không nên vui vẻ, nhưng hiện tại ta thật sự có chút vui vẻ." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, sau đó nhỏ giọng, "Hàn đại luật sư, đừng nói cho Đồng Đồng biết hiện tại ta vui vẻ..."
"Lưu manh đáng chết, không nên xuất hiện trước mặt ta!" Giọng nói tức giận truyền đến, là Thu Đồng đã xuất hiện ở cửa, hiển nhiên nàng đã nghe được lời Hạ Chí nói, mà điều này cũng khiến nàng càng tức giận hơn! Đây là loại người gì vậy, lăng nhăng cũng thôi đi, hiện tại nàng tức giận vậy mà hắn còn vui vẻ!
"Đồng Đồng, chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Hạ Chí lại cười xán lạn với Thu Đồng.
Rầm!
Thu Đồng kéo Hàn Tiếu vào bên trong, sau đó nặng nề đóng sập cửa lại, trực tiếp nhốt Hạ Chí bên ngoài.
"Ừm, xem ra tối hôm qua Đồng Đồng ngủ không ngon." Hạ Chí lẩm bẩm, "Nhất định là đang nhớ tới ta."
Giọng nói của Hạ Chí hơi lớn, đến mức Thu Đồng cách một cánh cửa vẫn có thể nghe được. Nàng quơ nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, rất muốn mở cửa ra đánh Hạ Chí một trận!
"Cái kia… Thu đại tiểu thư, xin bớt giận, xin bớt giận, ăn điểm tâm trước đi." Hàn Tiếu vội vã ở bên cạnh nói.
"Tên lưu manh đáng chết kia thật sự cố ý chọc tức ta!" Hiển nhiên Thu Đồng rất khó nguôi giận, "Đã lăng nhăng còn có thể lẽ thẳng khí hùng như vậy, quả thực bất trị!"
"Cái kia, Thu đại tiểu thư, thật ra nói không chừng hắn và Hạ Mạt chỉ là bạn bè bình thường..." Hàn Tiếu ở bên cạnh thận trọng nói.
Thu Đồng trừng Hàn Tiếu, Hàn Tiếu lập tức im lặng không nói gì nữa, sau đó nàng lại sửa lời giải thích: "Cái kia… ngươi xem bọn hắn đều họ Hạ, nói không chừng bọn hắn còn là anh em đây."
"Nếu bọn hắn thực sự là anh em, tên hỗn đản kia đã sớm nói cho ta biết!" Thu Đồng tức giận nói: "Có anh em nào lại mập mờ như bọn hắn sao?"
"Được rồi, Thu đại tiểu thư, ta cũng biết giữa bọn hắn có vấn đề, nhưng bây giờ vấn đề mấu chốt là ngươi định làm sao bây giờ?" Hàn Tiếu hơi bất đắc dĩ.
Thu Đồng im lặng, đúng vậy, nàng định làm gì bây giờ?