"Ta biết các ngươi đang nói thật, nhưng đó chỉ là bản thân các ngươi tự cho rằng mình nói thật." Hạ Chí không chút hoang mang tiếp tục tiến về phía trước, "Trên thực tế, Lý Tiểu Trạch, khiến ngươi thất vọng rồi, ngươi cũng không có năng lực dự báo."
"Hạ lão sư, ngươi vẫn chưa tin tưởng chúng ta?" Vẻ mặt Ngô Mộng Tuyền tràn đầy phiền muộn, "Thế nhưng Lý Tiểu Trạch thật sự có siêu năng lực, ta cũng tin tưởng trên thế giới này thật sự có siêu năng lực, Lý Tiểu Trạch chính là minh chứng!"
"Chờ đã, Ngô Mộng Tuyền, dường như Hạ lão sư không có ý như vậy." Lý Tiểu Trạch lại có thể nghe ra không đúng, "Hạ lão sư, ngươi, ngươi chỉ nói ta không có năng lực dự báo, nhưng ngươi không phủ nhận chuyện trên đời này có tồn tại siêu năng lực, đúng không?"
"Lý Tiểu Trạch, ngươi rất may mắn." Trong giọng điệu của Hạ Chí có một chút kỳ lạ, "Cũng không phải mỗi một người có siêu năng lực đều có thể được người bình thường thấu hiểu, mà ngươi lại có thể gặp được nữ sinh hiểu ngươi như Ngô Mộng Tuyền, đây là phúc của ngươi."
"A, Hạ lão sư, ngươi, ngươi muốn nói ngươi tin tưởng siêu năng lực có tồn tại?" Rốt cục Ngô Mộng Tuyền cũng kịp phản ứng, nàng có chút hưng phấn, giọng nói cũng bất giác tăng cao hơn một chút.
"Hạ lão sư, lẽ nào ngươi..." Đột nhiên Lý Tiểu Trạch như nhớ được điều gì, trên mặt lộ ra vẻ kích động, hắn ta vẫn luôn cảm thấy Hạ Chí quá lợi hại, lợi hại đến mức không giống người thường, hiện tại, khi bọn hắn nói đến siêu năng lực, Hạ Chí lại không có phản ứng quá đặc biệt gì, khiến hắn ta bắt đầu có chút hiểu được.
"Oa, Hạ lão sư, lẽ nào ngươi cũng..." Ngô Mộng Tuyền cũng lập tức suy nghĩ rõ ràng, chẳng trách Hạ lão sư lại lợi hại như vậy.
"Không cần quan tâm ta là ai, hiện tại ta chỉ là giáo viên thể dục của các ngươi." Hạ Chí hờ hững ngắt lời Ngô Mộng Tuyền, "Còn có, Lý Tiểu Trạch, cho tới nay ngươi vẫn luôn nghĩ sai rồi một việc, năng lực của ngươi cũng không phải dự báo."
"Hạ lão sư, vậy, vậy rốt cuộc năng lực của ta là gì?" Lý Tiểu Trạch có chút sững sờ.
"Đúng vậy, Hạ lão sư, Lý Tiểu Trạch không có năng lực dự báo, vậy sao hắn ta có thể biết một số chuyện sắp xảy ra được?" Ngô Mộng Tuyền cũng rất tò mò, mà lúc này nàng lại càng thêm kích động, tuy Hạ Chí không nói rõ nhưng rất hiển nhiên, Hạ Chí chính là người có siêu năng lực!
Điều này cũng khiến Ngô Mộng Tuyền hiểu được, từ mấy ngày trước tới nay, nàng lựa chọn tin tưởng Lý Tiểu Trạch là đúng!
"Lý Tiểu Trạch, mỗi một việc ngươi dự báo được thật ra đều là phạm tội, đúng không?" Hạ Chí hờ hững hỏi.
"Đúng vậy, Hạ lão sư, trên cơ bản đều là chuyện xấu, tựa như Ngô Mộng Tuyền, lần đó có người muốn bắt cóc nàng, hơn nữa bọn hắn còn dự định sau khi cầm được tiền chuộc sẽ giết nàng." Lý Tiểu Trạch gật gật đầu nói.
Lúc này Ngô Mộng Tuyền không nhịn được tiếp lời: "Hạ lão sư, lẽ nào Lý Tiểu Trạch là có năng lực như máy tiếp nhận tín hiệu tội phạm sao?"
"Lý Tiểu Trạch, ngươi không có năng lực dự báo, ngươi chỉ có thể cảm ứng được suy nghĩ của tội phạm này mà thôi, những hình ảnh ngươi thấy kia cũng không phải hình ảnh sẽ xảy ra thật, mà là hình ảnh xuất hiện trong đầu bọn hắn khi bọn hắn âm mưu phạm tội." Hạ Chí chậm rãi nói: "Nói đơn giản, năng lực của ngươi cùng loại với Độc Tâm Thuật, chỉ cần vận dụng, ngươi cũng có thể đọc được suy nghĩ của người khác."
Hơi trầm ngâm một chút, Hạ Chí còn nói thêm: "Nhưng năng lực của ngươi lại không giống Độc Tâm Thuật bình thường, dưới tình huống bình thường, Độc Tâm Thuật không cách nào đọc được tư tưởng của người khác ở cự ly xa, nhưng từ chuyện ngươi có thể biết được suy nghĩ của tên vương tử ngu xuẩn kia có thể thấy ngươi có khả năng cảm ứng suy nghĩ ở cự ly cực xa, điều này cũng khiến ngươi trở nên tương đối đặc biệt."
"Vậy Hạ lão sư, sao ta có thể sử dụng năng lực này được?" Lý Tiểu Trạch hơi nóng nảy hỏi, đối với tình huống của chính hắn ta, hắn ta gần như hoàn toàn không biết gì cả, mỗi một lần hắn ta có thể dự báo trước chuyện gì đó, đều là dự báo bị động.
"Khoảng cách xa như vậy, ta nghĩ, hẳn là thông qua sóng điện não." Hạ Chí hơi trầm ngâm một chút, "Cụ thể ngươi đã làm được bằng cách nào, ngươi cần tự mình thăm dò, nhưng quan trọng là ngươi phải hiểu, năng lực của ngươi không phải dự báo, nếu không, một mực thăm dò loại năng lực không thuộc về mình tương đương với ngươi sẽ mãi mãi không tiến bộ được."
"Đã hiểu rõ, cảm ơn Hạ lão sư." Lý Tiểu Trạch có chút hưng phấn, "Vậy Hạ lão sư, ta có thể thử ngay bây giờ không..."
Dường như Lý Tiểu Trạch đã rất khẩn cấp muốn lập tức đi thăm dò năng lực của mình, nhưng hắn ta còn chưa dứt lời đã bị Hạ Chí ngắt lời: "Hiện tại chúng ta đang đi học thể dục."
"Thế nhưng..." Lý Tiểu Trạch có chút sững sờ.
"Rất nhiều người sau khi phát hiện mình sở hữu dị năng đã cho rằng dị năng là toàn bộ cuộc sống của mình, nhưng trên thực tế, dị cũng giống với năng lực ăn cơm đi bộ của chúng ta vậy, chỉ là một bộ phận trong cuộc đời chúng ta." Hạ Chí vừa đi vừa thản nhiên nói: "Lý Tiểu Trạch, nhớ kỹ một việc, cái gọi là dị năng chỉ là một loại sở trường đặc biệt của ngươi mà thôi, cũng không có khác biệt trên mặt bản chất so với năng lực hóa học của ngươi."
Thân là học sinh lớp thiên tài, Lý Tiểu Trạch là thiên tài hóa học, đối với điểm này, đương nhiên Hạ Chí cũng biết.
Tâm thần Lý Tiểu Trạch hơi chấn động, trong nháy mắt hắn ta có cảm giác bỗng nhiên hiểu rõ. Từ sau khi phát hiện mình có loại năng lực này, thật ra Lý Tiểu Trạch vẫn luôn cảm thấy áp lực cực lớn, nếu không phải có người có thể lắng nghe hết tất cả tâm sự của hắn ta là Ngô Mộng Tuyền, sợ rằng áp lực của hắn ta sẽ càng lớn hơn nữa.