Nhưng bây giờ, Hạ Chí chỉ nói mấy câu ngắn ngủn lại khiến Lý Tiểu Trạch có cảm giác sáng tỏ thông suốt, thì ra cái gọi là siêu năng lực cũng chỉ là như vậy, hắn ta hoàn toàn không cần để ý tới thế.
Áp lực cứ vô tình mà tiêu tán như vậy, cả người Lý Tiểu Trạch cũng lập tức được thả lỏng.
"Tốt rồi, tới rồi." Lúc này Hạ Chí ngừng lại.
Lý Tiểu Trạch và Ngô Mộng Tuyền ngẩng đầu, phát hiện bọn hắn đã đi tới cửa phòng tập thể hình. Tên của phòng tập thể hình này không có gì đặc sắc, là phòng tập thể hình Sức Sống, các hạng mục tập thể hình cũng rất nhiều rất tạp, Triệt Quyền Đạo chỉ là một trong số đó.
"Ừm, hai người các ngươi vào đi thôi, ta đã báo danh lớp cho các ngươi, cứ báo tên của ta ra là được." Hạ Chí lười biếng nói.
"Hạ lão sư, ngươi không vào sao?" Lý Tiểu Trạch không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy, Hạ lão sư, ngươi không định dạy cho chúng ta sao?" Ngô Mộng Tuyền cũng có chút buồn bực.
"Loại hạng mục không có hàm lượng kỹ thuật như Triệt Quyền Đạo, ta sẽ không đích thân dạy, các ngươi tự mình luyện trước đi." Hạ Chí hờ hững nói một câu, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Hạ Chí dần đi xa, hai người đưa mắt nhìn nhau, mà lúc này, giọng nói của Hạ Chí cũng lại truyền tới: "Lý Tiểu Trạch, luyện thật giỏi, nếu ngay cả bạn gái cũng đánh không lại, ngươi sẽ thường xuyên bị đòn."
"Haìzzz, ngươi nói xem có phải Hạ lão sư muốn trộm làm biếng không?" Ngô Mộng Tuyền nhỏ giọng hỏi.
"Chắc chắn là vậy." Lý Tiểu Trạch gật đầu.
"Ừm, có phải Hạ lão sư thường xuyên bị hiệu trưởng đánh không?" Ngô Mộng Tuyền lại tỏ vẻ hiếu kỳ.
"Có khả năng." Lý Tiểu Trạch suy nghĩ một chút nói.
"Nếu như ngươi học được Triệt Quyền Đạo, liệu ngươi có đánh ta không?" Ngô Mộng Tuyền lại hỏi.
"Đương nhiên là không." Lý Tiểu Trạch vội vàng nói.
"Ừm, coi như sau này ngươi có lợi hại hơn ta, ta đánh ngươi ngươi cũng không được đánh trả!" Ngô Mộng Tuyền bắt đầu sử dụng đặc quyền của bạn gái.
"Được, ta bảo đảm." Lý Tiểu Trạch đồng ý rất dứt khoát.
"Tốt lắm, chúng ta vào đi thôi." Ngô Mộng Tuyền chủ động kéo tay Lý Tiểu Trạch, đi về phía bên trong phòng tập thể hình.
Hạ Chí mau chóng trở lại cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà giờ khắc này, ngoại trừ người què ngồi ở cổng, còn có Lỗ Ban đang đứng ở cổng.
Dường như Lỗ Ban đang chờ Hạ Chí, bởi vừa nhìn thấy Hạ Chí, hắn ta đã lập tức tiến lên.
"Ngài trở lại rồi." Lỗ Ban cung kính dị thường, mà câu tiếp theo, hắn ta lại đi thẳng vào chủ đề: "Ta đã thiết kế bản dự thảo phòng tân hôn của ngài và Thu Đồng tiểu thư, đây là bản vẽ thiết kế và số liệu liên quan, còn có hình hiệu quả."
Lỗ Ban vừa nói vừa đưa một tập văn kiện thật dày cho Hạ Chí.
Hạ Chí tiện tay nhận lấy cặp văn kiện, gật đầu: "Ta đưa Đồng Đồng xem một chút trước."
Đưa mắt nhìn Lỗ Ban, Hạ Chí lại tiếp tục nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, thường xuyên sử dụng năng lực đúng là có chỗ tốt thật, nhưng nếu vượt quá năng lực chịu đựng của thân thể sẽ phản tác dụng."
"Vâng." Lỗ Ban vội vàng gật đầu.
Hạ Chí cũng không nói thêm gì nữa, cầm cặp văn kiện tiếp tục đi vào bên trong.
Không được mười phút sau, Hạ Chí đã xuất hiện ở cửa phòng làm việc của hiệu trưởng, cửa phòng làm việc vẫn đang mở, mà Hạ Chí lại trực tiếp đi vào.
"Hạ lão sư, ngươi không biết cái gì gọi là gõ cửa sao?" Giọng nói lạnh lùng vang lên, người nói chuyện đương nhiên là Thu Đồng.
"Đồng Đồng, ngươi thật thông minh, ta thật không biết." Hạ Chí mỉm cười.
"Gọi ta là hiệu trưởng!" Thu Đồng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng như trước.
"À, đã biết, Đồng Đồng." Hạ Chí lên tiếng.
"Ngươi!" Thu Đồng tàn nhẫn trừng Hạ Chí, "Ngươi đi ra ngoài cho ta!"
"Đồng Đồng, đây là bản thiết kế phòng tân hôn của chúng ta, ngươi xem trước một chút." Hạ Chí đặt cặp văn kiện trước mặt Thu Đồng.
"Xem cái đầu ngươi!" Rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn được nữa, không cách nào tiếp tục giả vờ làm băng sơn mỹ nữ, "Đi xem với Hạ Mạt của ngươi đi!"
Lúc này Thu Đồng đã có xung động muốn cuồng đánh Hạ Chí, rõ ràng tên hỗn đản này đã nói cho nàng rằng hắn luyến tiếc Hạ Mạt, hiện tại hắn lại tới trước mặt nàng, làm bộ như không có gì xảy ra, còn để nàng xem cái gì mà bản thiết kế phòng tân hôn, chắc chắn trong đầu hắn không phải nước, mà là độc tố thần kinh!
"Đồng Đồng, đây là phòng tân hôn của hai ta." Hạ Chí tỏ vẻ rất nghiêm túc, "Không thể để người khác xem."
Không đợi Thu Đồng nói thêm gì, Hạ Chí lập tức nói tiếp: "Đồng Đồng ngươi từ từ xem, ta không quấy rầy ngươi nữa."
Hiển nhiên Hạ Chí biết Thu Đồng có thể bộc phát bất cứ lúc nào, cho nên hắn lập tức rời khỏi phòng làm việc.
"Ta mới không xem!" Thu Đồng cắn răng, cầm cặp văn kiện lên, tàn nhẫn ném xuống đất.
Cặp văn kiện tản ra, từng hình ảnh tuyệt đẹp rơi tán loạn trên mặt đất.
Thu Đồng có chút vô lực ngồi trên ghế, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy muốn khóc. Rốt cuộc chuyện này là thế nào, sao nàng lại gặp phải loại người khốn nạn như Hạ Chí?
Tên hỗn đản này cứ làm một tên khốn nạn thật thuần túy không tốt sao? Như vậy nàng cũng có thể trực tiếp cách xa hắn một chút. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại rất giống người tốt, đặc biệt đối xử tốt với nàng, nhưng nếu hắn tốt với nàng thật, chẳng lẽ hắn không thể chung thủy với một mình nàng sao?
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến, đánh thức Thu Đồng từ trong đống suy nghĩ lung tung hỗn độn. Nàng ngẩng đầu, phát hiện là Phương Đắc Thắng.
"Phương chủ nhiệm, có chuyện gì sao?" Thu Đồng hơi miễn cưỡng hỏi.
"Hiệu trưởng..." Phương Đắc Thắng đi vào phòng làm việc, sau đó hắn ta thấy trên có giấy, vô thức nhặt lấy, "A... Đây là... A, hiệu trưởng, chúc mừng!"
Phương Đắc Thắng nhặt bản thiết kế rơi lả tả trên đất lên, đưa đến trước mặt Thu Đồng, thoạt nhìn dáng vẻ hơi kích động: "Hiệu trưởng, ngươi và Hạ lão sư đã định xong ngày kết hôn sao?"