"Là như vậy, Trác hiệu trưởng nói đêm nay hắn ta sẽ bày tiệc trong Học viện Công nghệ, nếu hiệu trưởng đồng ý, hắn ta sẽ thông báo cho mấy vị hiệu trưởng khác." Phương Đắc Thắng lập tức nói.
"Đêm nay?" Thu Đồng hơi nhíu mày, lúc đầu nàng cảm thấy hai bên sẽ tìm thời gian trong giờ làm việc để nói chuyện.
Nhưng nghĩ lại, buổi tối cũng được, thế là nàng lại gật đầu: "Cũng được, đêm nay thì đêm nay, Phương chủ nhiệm, đến lúc đó ngươi đi cùng ta là được."
"Được, hiệu trưởng, ta liên hệ với Trác hiệu trưởng trước." Phương Đắc Thắng lên tiếng, sau đó cáo từ rời đi.
Thu Đồng lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, trong lúc lơ đãng, nàng tiện tay cầm một bản vẽ qua, đầu bản vẽ có một dòng chữ rất rõ ràng: "Bản thiết kế phòng cưới của Hạ Chí tiên sinh và Thu Đồng tiểu thư."
Rất hiển nhiên, trước đó Phương Đắc Thắng đã nhìn thấy những chữ này nên mới tưởng Hạ Chí và Thu Đồng sắp kết hôn.
Thu Đồng nhìn hình ảnh hiệu quả, trong lúc nhất thời nàng có chút sững sờ, thoạt nhìn căn nhà này rất đẹp, chỉ có điều căn nhà này sẽ trở thành phòng cưới của nàng thật sao?
Thu Đồng vốn định sử dụng công việc để dời tầm mắt, nhưng trên thực tế, nàng phát hiện mình không cách nào làm được.
"Cũng không biết tên hỗn đản kia lại tới nơi nào lêu lổng rồi!" Thu Đồng không nhịn được thầm chửi bới Hạ Chí.
Lúc này Hạ Chí đang ngồi trên ghế dài bên bờ hồ Minh Nhật, thật ra khí trời hôm nay cũng có thể tính là không tệ, chỉ có điều lúc này bên hồ lại không có người khác.
Ngày xưa, thật ra thỉnh thoảng nơi này sẽ có các cặp đôi tới, chỉ có điều dường như hôm nay không có ai trốn học, tựa hồ trong lúc lơ đãng, bầu không khí trong trường trung học phổ thông Minh Nhật đã phát sinh biến hóa về chất.
Đương nhiên, cũng có thể là vì sau khi nghỉ tiết thứ nhất, mọi người cảm thấy thời gian này không thích hợp để trốn học, nhưng dù vậy, đối với học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, đây đã là tiến bộ rất lớn.
Hạ Chí hơi nhắm mắt lại, như đang nhắm mắt dưỡng thần, cứ như vậy xấp xỉ 10 phút sau hắn mới đột nhiên mở mắt, sau đó quay đầu.
Trong tầm mắt, một chiếc xe đẩy đang chậm rãi di động về phía bên này, trên xe lăn là một tiên nữ váy trắng thanh tân thoát tục, tóc dài phấp phới, điềm đạm như ngọc, chính là Tô Phi Phi.
Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng hắn cũng không nói lời nào. Tô Phi Phi điều khiển xe đẩy tiếp tục tiến lên, thẳng đến bên cạnh ghế dài, sau đó mới ngừng lại.
Cứ như vậy, Tô Phi Phi và Hạ Chí sóng vai ngồi bên bên hồ.
"Ta muốn về nhà một chuyến." Đột nhiên Tô Phi Phi mở miệng, nhẹ nhàng nói.
"Lúc nào?" Giọng nói của Hạ Chí vẫn ôn hòa như cũ, ở trước mặt Tô Phi Phi, hắn luôn có vẻ rất dịu dàng.
"Còn hơn mười ngày nữa là tới sinh nhật mẫu thân ta, chỉ có điều sợ rằng mẫu thân ta không thể chờ tới ngày ấy." Trong giọng nói điềm đạm của Tô Phi Phi có một chút thương cảm, "Chẳng qua hẳn mấy ngày này ngươi còn có chuyện, cho nên ta nghĩ chờ thêm vài ngày nữa lại đi."
"Ngươi dự báo được mẫu thân ngươi muốn rời đi sao?" Hạ Chí thở dài.
"Ừm, mấy ngày nay, càng ngày càng có nhiều chuyện tự động xuất hiện trong đầu ta." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, "Thật ra, quan hệ giữa ta với gia đình ta cũng không quá tốt đẹp, năm đó ta đã len lén rời đi. Mấy năm nay, hẳn bọn họ đều cho rằng ta đã chết rồi, lúc đầu ta cũng không muốn trở về nữa, chỉ là..."
Tô Phi Phi nhẹ thở hắt ra: "Trong hình ảnh ta dự báo được, mẫu thân ta… vào lúc lâm chung, mẫu thân ta còn đang nhớ ta. Ta vốn cảm thấy mẫu thân ta không thương ta, nhưng hiện tại ta phát hiện, có thể ta đã sai rồi."
"Phi Phi, chuyện quan trọng nhất không phải là nàng có nhớ ngươi hay không, mà là ngươi có còn muốn gặp nàng hay không." Hạ Chí quay đầu, giọng nói hết sức ôn hòa, "Cảm thụ của ngươi mới là thứ nhất, nếu ngươi còn muốn gặp nàng, ta sẽ theo ngươi trở về."
Tô Phi Phi nhẹ gật đầu: "Ừm, ta hiểu, khi ta mới rời nhà ra đi, ta còn có điều oán hận bọn họ, mà trong năm năm ta mất đi năng lực, ta càng chưa từng nghĩ tới chuyện trở về. Nhưng mấy ngày nay, sau khi mọi chuyện đang trở nên tốt đẹp hơn, ta cũng bắt đầu dần hiểu được, thật ra ta vẫn muốn gặp bọn họ."
"Ngày hôm nay là thứ năm, trước cuối tuần ta sẽ theo ngươi về nhà." Hạ Chí nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Ừm." Trên mặt Tô Phi Phi lộ ra nụ cười điềm đạm, hết sức mỹ lệ.
Chần chờ một chút, Tô Phi Phi há miệng, dường như nàng muốn nói điều gì, nhưng lời đến khóe miệng lại thu về.
"Phi Phi, ngươi còn có chuyện gì muốn nói sao?" Hiển nhiên Hạ Chí nhìn ra sự khác thường của Tô Phi Phi.
"Có chuyện này, ta không biết có nên nói cho ngươi biết không." Tô Phi Phi có chút do dự, "Ta sợ ta nói ra rồi sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của ngươi, thế nhưng ta lại cảm thấy ta nên nói cho ngươi biết."
"Phi Phi, tựa như ban nãy ta đã nói cho ngươi, cảm thụ của ngươi là quan trọng nhất, ngươi cảm thấy nên nói thì cứ nói với ta, cho dù nó sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của ta, ta cũng sẽ không trách ngươi." Hạ Chí mỉm cười, giọng nói vẫn ôn hòa trước sau như một.
"Ừm." Tô Phi Phi cười nhẹ một tiếng, "Mấy ngày nay, chuyện ta dự báo được tương đối nhiều, có chuyện ta không xác định được ngươi có quan tâm hay không, nhưng ta cảm thấy ta vẫn nên nói cho ngươi biết, ta..."
Tô Phi Phi vẫn không tự chủ được mà dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Ta dự báo được Phượng Hoàng có thể gặp phải nguy hiểm tính mạng."
Hai chữ Phượng Hoàng vừa ra, Tô Phi Phi lập tức phát hiện, nụ cười trên mặt Hạ Chí lập tức biến mất.