Không hề nghi ngờ, cái tên Phượng Hoàng này thực sự có thể ảnh hưởng đến tâm tình của Hạ Chí, trên đời này, người khiến Hạ Chí để ý chân chính cũng không có bao nhiêu người, mà người có thể khiến cho Hạ Chí không thích thậm chí là chán ghét chân chính lại càng ít hơn, bởi tuyệt đại đa số người vốn không được Hạ Chí để vào mắt.
"Vào lúc ngươi cần nàng nhất, nàng đã rời khỏi ngươi." Tô Phi Phi lại mở miệng, giọng nói của nàng hết sức điềm đạm mềm nhẹ, "Ngươi thất vọng với nàng là phải, ngươi hận nàng cũng là chuyện đương nhiên."
"Phi Phi, ta cũng không cảm thấy thất vọng với nữ nhân kia, ta cũng không hận nữ nhân kia." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Ta chỉ không thích nàng, ta cũng không muốn quan tâm tới bất cứ chuyện gì về nàng."
"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, "Ta chỉ muốn nói những chuyện ta dự báo được lại có liên quan đến ngươi cho ngươi, ta tin tưởng ngươi sẽ có phán đoán chính xác."
"Không việc gì." Hạ Chí cười ôn hòa với Tô Phi Phi, trong giọng nói có chút an ủi, "Ta mới vừa nói rồi, ta sẽ không trách ngươi."
"Ừm, vậy ta đi trước, sáng hôm nay ta có tiết, là tiết âm nhạc đầu tiên của ta, ta muốn đi chuẩn bị một chút." Tô Phi Phi cười nhẹ một tiếng.
"Không cần căng thẳng, ngươi sẽ là lão sư âm nhạc tốt nhất." Hạ Chí mỉm cười nói.
Trên mặt Tô Phi Phi lại lộ ra nụ cười nhẹ, nàng cũng không nói gì thêm, xe đẩy lại bắt đầu chuyển động, không bao lâu sau, Tô Phi Phi đã biến mất khỏi bờ hồ Minh Nhật.
Hạ Chí vẫn ngồi trên ghế dài bên hồ, sắc mặt yên tĩnh không chút gợn sóng, bất luận là ai thấy hắn cũng không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Giờ này khắc này, cách thành phố Thanh Cảng mấy trăm km, trong một thôn trang đã hoang phế hoàn toàn, một bạch bào nam tử anh tuấn tiêu sái phong thần như ngọc đang bị bốn người bao quanh.
Bạch bào nam tử này chính là Long Vương, lúc này sắc mặt Long Vương có hơi trắng bệch, mà bốn người bao quanh hắn ta, ba nam một nữ, đều là người phương Tây, mà thật ra, thoạt nhìn bốn người này cũng có chút chật vật.
"Long Vương, hiện tại ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, chúng ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, hôm nay ngươi chết chắc rồi!" Hán ngữ khó nghe phát ra từ trong miệng nữ nhân duy nhất ở đây, đây là một nữ nhân da đen như than nhưng vóc người lại tương đối khá, mà nàng chính là một trong thập tam môn đồ môn hạ Ác Ma, Tiễn Ma.
Mà ba nam nhân khác cũng đều là một trong thập tam môn đồ môn hạ của Ác Ma, những ngày gần đây, dị năng giả phương Tây quyết tử với thuộc hạ của Long Vương, thập tam môn đồ thuộc hạ của Ác Ma cũng đã chết rất nhiều người, cũng bởi vậy Long Vương đã trở thành mục tiêu môn hạ Ác Ma phải giết.
Ngay hôm nay, Tiễn Ma xuất hiện, dẫn dụ Long Vương đi ra. Mà chờ khi Long Vương đuổi theo Tiễn Ma lại phát hiện mình bước chân vào cạm bẫy do tứ đại môn đồ Ác Ma cùng nhau bày ra.
Long Vương có thể tru sát bất kỳ một người nào trong tứ đại môn đồ Ác Ma, nhưng khi bốn người liên thủ, rõ ràng Long Vương lại nằm ở thế hạ phong. Cứ việc thoạt nhìn mặt Long Vương chỉ hơi trắng bệch, nhưng trên thực tế, lúc này hắn ta đã tràn đầy nguy cơ.
Nghe được lời Tiễn Ma nói, Long Vương chỉ lạnh lùng nhìn nàng, hắn ta vừa tiêu hao quá nhiều thể lực, hắn ta hy vọng mình có thể lợi dụng thời gian này để khôi phục một chút thể lực, nói như vậy, hắn ta cũng có thể tiếp tục đánh một trận.
Về phần đầu hàng?
Cho tới bây giờ đó đều không phải lựa chọn của hắn ta.
"Giết hắn đi!" Ánh mắt Tiễn Ma lóe lên một tia hung ác, trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường cung bằng kim loại đen nhánh, nhưng trên trường cung lại không có mũi tên.
Tiễn Ma kéo dây cung, bịch một tiếng, không trung đột nhiên huyễn hóa ra vô số mũi tên, cùng phóng về phía Long Vương!
Cùng lúc đó, tam đại môn đồ môn hạ của Ác Ma cũng đồng thời phát động công kích, lần này, hiển nhiên bọn hắn muốn triệt để tiêu diệt Long Vương!
A!
Ách!
Mấy tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, mũi tên khắp bầu trời đột nhiên biến mất, mà công kích của những môn đồ Ác Ma khác cũng đều biến mất. Sau tiếng kêu thảm thiết, tất cả trở nên yên ắng, mà tứ đại môn đồ Ác Ma lại im hơi lặng tiếng ngã xuống.
"Người nào?" Thần kinh của Long Vương lại càng căng hơn, biến hóa tuy đột nhiên nhưng hắn ta vẫn rất tỉnh táo, hắn ta không cần đích thân kiểm tra cũng có thể biết được tứ đại môn đồ Ác Ma đã chết sạch. Nhưng vấn đề càng mấu chốt hơn là hắn ta vốn không thấy được bọn hắn là bị giết chết như thế nào!
Có một chớp mắt như vậy, Long Vương cảm thấy là Hạ Chí đã đến, nhưng rất nhanh hắn ta đã vững tin, người này tuyệt đối không phải Hạ Chí, Hạ Chí sẽ trực tiếp xuất hiện, sẽ không tránh trong bóng tối mà ra tay.
"Chào ngươi, Long Vương." Giọng nói tự nhiên truyền đến từ phía sau.
Long Vương bỗng xoay người, sau đó, ánh mắt hắn ta không cách nào dời đi nữa.
Đẹp!
Đẹp tới không cách nào hình dung!
Váy dài cổ trang chấm đất có chút kỳ lạ, một đầu tóc đen như thác nước cũng buông rơi tới mặt đất, giờ khắc này, Long Vương cảm thấy hắn ta như thấy được nữ nhân đẹp nhất trên đời này.
Hắn ta không cách nào miêu tả chuẩn xác vẻ đẹp của nữ nhân này, nhưng hắn ta biết nữ nhân này tuyệt đối là người đẹp nhất trên đời.
Đã từng, hắn ta cho rằng Phượng Hoàng là người đẹp nhất, thế nhưng giờ này khắc này hắn ta lại cảm thấy, dù là Phượng Hoàng cũng không cách nào đẹp bằng nữ tử váy trắng tóc dài này.
"Ngươi, ngươi là ai?" Giọng nói của Long Vương có chút khô khốc, ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên hắn ta thất thố như vậy, dù đứng trước mặt Phượng Hoàng hắn ta cũng sẽ không như vậy.